Chương trước
Chương sau
Trên giường bệnh, con trai bé nhỏ đang được cấp cứu với đủ thứ máy móc.
Chỉ nhìn thôi đã đủ đau đến buốt ruột buốt gan.
“Cậu chủ, cậu nghỉ một chút đi.Nếu như cứ thế này thì cậu chủ nhỏ khỏe lại, cậu lại cũng đổ bệnh.”
Lục Vĩnh Thành chậm rãi nói.
Ánh mắt không khỏi xót xa khi nhìn cả hai cha con Vương Tuấn Dương.
“Nói Tiểu Trương đi điều tra giúp tôi xem tại sao kết quả mà Diệp Tịnh Nhi đưa cho Hạ Cẩn Mai lại là có quan hệ huyết thống? Tiểu Trương vốn đã tráo đổi kết quả từ tay tên họ Thịnh đó rồi cơ mà.”
Lục Vĩnh Thành hơi sững lại.
Ánh mắt hơi nhíu lại vì suy nghĩ.
Ông nhanh chóng gật đầu: “Vâng! Tôi sẽ nói với cậu ấy.Còn…”
Lục Vĩnh Thành muốn nói đến chuyện hạ độc.
Nhưng Vương Tuấn Dương có vẻ quá mệt mỏi rồi.
Ông định bụng để mai nói tiếp, không muốn đối phương phiền muộn thêm nữa.

Nhưng ngay lúc này thì đối phương lên tiếng: “Cho người điều tra kỹ cho tôi vụ hạ độc! Xem cô ta làm sao qua được mắt tôi.”
Lục Vĩnh Thành cúi người thật thấp: “Thật xin lỗi cậu chủ! Chuyện này một phần cũng là do tôi quản lý không nghiêm để cho kẻ xấu thừa cơ lợi dụng.’ “Không trách chú! Tôi đã đẻ con trai dưới tầm mắt mình và còn không giữ được an toàn cho nó.Người đáng trách nhất trước tiên là tôi.”
Thật hiếm khi Lục Vĩnh Thành thấy Vương Tuấn Dương trải lòng như vậy trong lòng càng cảm thấy xúc động hơn.
Nhưng ông cũng lo lắng cho Hạ Cẩn Mai.
Cảm giác chuyện này Hạ Cẩn Mai thật sự không thoát khỏi liên can.
“Vâng! Vậy nếu điều tra ra cậu định tính xử lý cô Hạ thế nào?”
Lục Vĩnh Thành có ý thăm dò.
Nhưng Vương Tuấn Dương chỉ hừ lạnh.
“Cho cô ta sống không bằng chết, vĩnh viễn không có cơ hội làm mẹ nữa.Chỉ có như vậy thì mới chuộc được lỗi lầm mà cô ta gây ra cho con trai tôi”
Lục Vĩnh Thành có cảm giác không khí trong phòng như hạ nhiệt độ, toàn thân như muốn đóng băng cả.
Ông nín thở không biết phải nói gì.

Quả thật nếu lần này cậu chủ nhỏ thật sự nguy hại, vậy thì Hạ Cẩn Mai cũng thân tàn ma dại.
“Chú điều tra thêm cho tôi một bác sĩ là Thịnh Đăng Tuấn ở khoa di truyền.Tôi có cảm giác vụ Hạ Cẩn Mai biết kết quả ADN từ chỗ hẳn bị rò ra.Tiểu Trương nói đã tráo kết quả, nhất định mẹ tôi đã ra tay ở đó.Mục đích của bà ấy tôi quá rõ ràng.”
Vương Tuấn Dương thâm trầm nói thêm.
Lục Vĩnh Thành càng nghe càng cảm thấy Vương Tuấn Dương đối với mẹ mình luôn để sẵn một tâm lý đề phòng.
Nhưng ông không dám xen vào.
“Vậy cậu chủ nghỉ sớm đi, tránh để mệt mỏi quá.”
Lục Vĩnh Thành cất tiếng nói.
Đôi mắt già nua vẫn nhìn bộ dáng cô độc của Vương Tuấn Dương đầy thương xót.
Khó khăn lắm ông mới thấy có một Hạ Cẩn Mai khiến Vương Tuấn Dương vui vẻ mỗi ngày.
Nhưng cuộc sống và con người luôn mang đến cho chúng ta những điều không ngờ, người ở đó nhưng lòng ở bên trong, nào ai đoán được thế nào.
Huống hồ bản chất con người còn có thể thay đổi.
Lúc này đây, Lục Vĩnh Thành chỉ mong tất cả mọi thứ đều là suy đoán để Vương Tuấn Dương còn có thể tìm lại được niêm tin vào hai chữ “người mẹ”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.