Ánh mắt hỗn tạp, tròn xoe, vừa ngây thơ mang tội lỗi, vừa hốt hoảng bối rối.
“Kinh nghiệm luyện mới có, kỹ năng làm dân sẽ quen, em không muốn nằm trên vậy thì…chịu thiệt một chút đổi vị trí cho tôi!”
Vương Tuấn Dương cong môi như thường lệ nói.
Ánh mắt xoáy chặt vào cô, không phải đe dọa mà rất có ý mời mọc.
“Anh bị liệt năm trên kiểu gì?”
Hạ Cấn Mai phản bác.
“Vậy thì em vụng về chiếm thế thượng phong đi!”
Vương Tuấn Dương trêu chọc.
“Anh lại nữa!”
Hạ Cấn Mai thấy như mình bị đùa bỡn trên lòng bàn tay vậy.
Cô đẩy anh ra.
Nhưng khi vừa đẩy anh lập tức anh túm lấy cô, đưa một tay bịt miệng lăn trọn một vòng, miệng thâm thì: “Có người!”
Hạ Cẩn Mai bất giác nhận thấy anh không hề nói đùa.
Một bóng đen vụt qua hành lang rôi nép vào cái cột gần đó.
Cô ở trong vòng tay anh nhớ đến cậu chủ nhỏ.
“Cậu chủ nhỏ!”
Hạ Cẩn Mai kêu khẽ.
Vương Tuấn Dương hơi nheo mắt một cái.
Anh nhẹ buông cô ra rồi nhìn ra ngoài quan sát động tĩnh.
Bóng đen lướt qua hành lang, nhưng cái bóng đó không hề ra đòn tấn công nào, rất nhanh biến mất.
Hạ Cẩn Mai đã lách mình ra ôm lấy cậu chủ nhỏ trong lòng.
Còn Vương Tuấn Dương trong tay đã câm lấy súng, anh bấm nhẹ cái nút đỏ trên giường mình sau đó gọi khẽ: “Này”
“Cậu chủ nhỏ không sao.”
Cô nhanh chóng thông báo.
“Mau tới đây!”
Vương Tuấn Dương cất tiếng nói.
Ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm hành lang.
Hạ Cấn Mai cũng khẩn trương ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-anh-chi-co-mot-ma-thoi/1096110/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.