Căn hâm không khác gì một phòng ngủ với thiết kế ngăn nắp gọn gàng.
Có điều, ngoại trừ giường ra thì nó còn có một tủ thuốc lớn, có vẻ như chuyên là nơi xử lý thương thế của Vương Tuấn Dương.
Tiểu Trương lúc này mới cẩn thận xem xét vết thương, rồi tự mình xử lý nó nhanh chóng.
Anh làm nhanh nhẹn và vô cùng chuyên nghiệp, trong lòng cũng thâm cảm kích nhờ có Hạ Cẩn Mai sớm cầm máu tốt, nếu không sợ rằng Vương Tuấn Dương còn thảm hơn nữa vì mất nhiều máu.
Hạ Cẩn Mai vì mệt quá mà thiếp đi lúc nào không hay, cho đến sáng, khi chú Lục bước vào phòng để xem xét cậu chủ cô mới phát giác mình vẫn còn sống.
Cô giật mình tỉnh lăn từ giường xuống đất, mồ hôi lạnh toát.
“Cô Hạ, có vấn đề gì sao?”
Chú Lục nhăn mặt.
Vốn là không nghĩ khi bước vào xem cậu chủ nhỏ lại thấy Hạ Cẩn Mai còn chưa dậy trong khi cửa thư phòng lại mở.
Hạ Cẩn Mai lắp bắp: “À không…
chú Lục…
không có…”
Nhưng thái độ lắp bắp của cô khiến cho Lục Vĩnh Thành không nhịn được lại nhìn cô một lượt.
Và quả thật là có vấn đề.
Hạ Cẩn Mai lúc này mới phát hiện ra thì cũng muộn.
Đó chính là hôm qua cô đỡ Vương Tuấn Dương máu trên áo anh đã quệt lên người cô.
Sau đó vì phát sinh chuyện của Tiểu Trương khiến cô sợ hãi, khi trở về quên mất việc phải thay áo.
Vết máu đã khô rồi nhưng vẫn loang trên cái áo.
Lục Vĩnh Thành nhíu mày: “Đêm qua…”
Lục Vĩnh Thành lấp lửng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-anh-chi-co-mot-ma-thoi/1096078/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.