Hạ Cẩn Mai theo bản năng suyt một cái.
“Gô Hạ phải không?”
Tiếng nói cất lên khiến cho Hạ Cẩn Mai thu lại cái tay đang muốn lấy thanh gươm xuống.
Cô nhíu mày lại, chỉ thấy tiếng nói: “Tôi, Tiểu Trương đây!”
Hạ Cẩn Mai vừa nghe thấy thế thì thở phào, cô từ bóng tối bước ra.
Tiểu Trương thấy cô thì thở ra một tiếng, mắt nheo lại dò xét: “Cô Hạ, cô có thấy gì không? Cậu chủ…”
“Hừm..”
Một tiếng thở cất lên, Tiểu Trương lập tức giật mình nhìn xuống tấm chăn đang phủ kín trên giường rồi chạy lại.
“Cẩn thận đó”
Hạ Cẩn Mai dường như xác định đối phương đến sớm đã biết chuyện nên cảnh cáo anh nơi đó có cái khay cô đang sơ cứu dở dang, nếu không cẩn thận có thể làm đố.
Tiểu Trương nhanh chóng nhận ra, dưới ánh đèn nhỏ, Vương Tuấn Dương đã được lau rửa hết vết máu, vết thương cũng đã bịt lại.
Nhưng Hạ Cẩn Mai nói: “Vết thương này cần được khâu lại, mà tôi không biết làm”
Tiếu Trương nhìn thần sắc của Vương Tuấn Dương, lại liếc cái khay trên bàn, anh nói: “Tốt rồi, để tôi làm nốt phần còn lại”
Nói xong thì anh ta thì thầm vào tai Hạ Cẩn Mai như sợ Vương Tuấn Dương có thể nghe thấy.
“Chuyện này cô tốt nhất nên giữ bí mật.
Cô phải tỏ ra thật bình thường, vẫn ở đây chăm sóc cậu chủ nhỏ y như cậu chủ đang giám sát cô mọi ngày vậy.
Đặc biệt, nếu như cô có..”
Câu này Tiểu Trương hơi ngập ngừng, vừa nói anh vừa nhìn vào khuôn mặt Hạ Cẩn Mai để xác định xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-anh-chi-co-mot-ma-thoi/1096077/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.