Sự ấm áp thậm chí còn mang theo một chút ánh nắng rực rỡ chiếu rọi trên cơ thể Thẩm Mặc, khiến cho cả người cậu như chìm đắm trong tầng ý nghĩa hư ảo nào đó, như thể đây không phải là hiện thực mà chỉ là một giấc mộng đẹp. Khóe miệng cậu mang theo nụ cười, trong mắt lại rưng rưng ngấn nước, ánh mắt bình tĩnh nhìn đối phương.
Lục Thừa Vũ hơi chớp chớp mắt, giống như đang xác định Thẩm Mặc quả thật đang đứng trước mặt mình.
Bầu trời rất xanh, những đám mây rất trắng, gió nhẹ nhàng thổi qua khuôn mặt của bọn họ, tựa như đang ăn mừng cho cuộc hội ngộ sau bao lâu xa cách. Người đàn ông gần như tham lam chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt của Thẩm Mặc, xiềng xích giam cầm hắn ba năm nay cuối cùng cũng đã tan biến. Trái tim nguội lạnh trong lòng ngực đã lâu bỗng nhiên như được tiếp nhận một nguồn năng lượng tươi mới, hắn lại hoảng hốt chớp chớp mắt, khẽ động khoé môi, giọng nói trầm thấp đáp lại: "Được, cùng nhau về nhà nào."
Hắn đi theo bên cạnh Thẩm Mặc.
Chỉ riêng việc được đi bên cạnh nhau như thế này cũng là thứ mà hắn đã mong ước không biết bao nhiêu lần trong những giấc mơ trước đây, một điều ước xa vời mà trong mơ cũng khó đạt được. Bên cạnh không còn tù nhân nào khác, cũng không có cảnh sát hay giám ngục.
Chỉ có Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc của hắn mà thôi.
Lục Thừa Vũ vô cùng mãn nguyện mà không hề mong đợi xa vời điều gì khác nữa. Vậy mà mới vừa đi được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ai-thua-hoan/946178/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.