Từ đầu tới giờ Thẩm Mặc đều ở một bên khóc rống, cậu giống như hoàn toàn đắm chìm vào thế giới của mình, ngay cả Thẩm Trạch Hiên gọi cậu cũng không có phản ứng nào. Các loại suy nghĩ rối ren hỗn loạn trong đầu, cậu cực kỳ hận cái sự mềm yếu của mình —— Rõ ràng Lục Thừa Vũ là hung thủ hại chết mẹ cậu, mà cậu lại không thể vì mẹ báo thù; Thế nhưng cậu lại vô cùng sợ hãi đôi tay dính đầy tội lỗi của mình.
Cậu không làm được.
Cậu thật sự không làm được.
Giống như muốn trút ra hết tất cả những thống khổ và đau thương kể từ khi bắt đầu bi kịch đến bây giờ, nước mắt không ngừng trào ra thấm ướt cả ống tay áo cậu. Thẩm Mặc che kín đôi mắt, khóc đến tê tâm liệt phế.
Cậu hoàn toàn không chú ý tới việc xe cứu thương đã đến, mãi cho đến khi bị Thẩm Trạch Hiên kéo lên xe cậu mới miễn cưỡng ngước mắt lên.
Hốc mắt đã khóc đến đỏ lên, nhưng vẫn còn những giọt nước mắt đang không ngừng chảy xuống. Bác sĩ và y tá đang ở một bên khẩn cấp xử lý miệng vết thương của Lục Thừa Vũ, khi tây trang bị cắt mở, lộ ra vết thương trên da thịt đang chảy máu không ngừng, nước mắt của cậu không biết vì sao lại chảy càng thêm mãnh liệt hơn một chút. Rõ ràng ánh mắt không còn tiêu cự, nhưng cậu vẫn có thể thấy miệng vết thương kia đang không ngừng chảy máu, ngay cả băng bó đơn giản cũng rất nhanh đỏ ra một mảng.
Dù sao cũng là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ai-thua-hoan/946143/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.