Chương trước
Chương sau
Editor: Trân Linh
Beta: Thụy
-
Tiếng khóc nức nở xen lẫn khàn khàn của thiếu niên không ngừng văng vẳng bên tai, cổ áo cũng bị nước mắt ấm áp làm ướt đi không ít. Thẩm Mặc nhẹ nhàng vỗ về sống lưng cậu ta, động tác thong thả lại dịu dàng. Cậu không ngăn cản đối phương khóc thút thít, cũng không mở miệng an ủi điều gì. Bởi vì chính cậu biết rõ vết thương ấy vĩnh viễn không thể nào khép lại, dù an ủi như thế nào cũng chỉ phí công.
Biện pháp tốt nhất chính là cứ thế khóc lớn một trận, để cảm xúc hoàn hoàn toàn được phát tiết ra.
Thẩm Trạch Hiên vẫn là một đứa trẻ, cậu ta còn có tư cách cứ như vậy mà gào khóc, mà Thẩm Mặc cậu đã không còn cái phần tư cách này. Nghe âm thanh nghẹn ngào kia, đáy lòng bi thương dường như cũng nhờ thế mà tan đi chút ít. Cậu vẫn luôn ôm chặt đối phương, mãi cho đến khi tiếng khóc kia từ từ dừng lại.
Tám chín phần mười là do khóc quá mức lợi hại, dù nước mắt đã ngừng nhưng thiếu niên vẫn còn nhỏ giọng nấc cụt. Trên mặt nổi lên một tầng đỏ ửng, cư xử thất thố ở trước mặt một người vừa mới gặp gỡ vài tiếng đồng hồ khiến cậu ta cảm thấy ngượng ngùng, nhưng rồi cái ôm ấp ấm áp kia đã làm cho cả người đều thả lỏng. Cậu ta chưa bao giờ hy vọng sẽ thân cận với một người nhiều như thế, lại nóng lòng muốn ôm chặt lấy eo đối phương mà khóc tiếp một trận nữa. Nhưng thiếu niên dẫu gì cũng là người vừa quật cường lại vừa mạnh mẽ, lòng tự trọng thúc đẩy cậu ta ngồi ngay ngắn lại, quẹt đôi mắt đã sưng đỏ một cách lung tung.
Vào lúc này, một bàn tay ấm áp đã kéo thiếu niên lại.
"Đừng dùng tay, nhiễm vi khuẩn sẽ khó chịu..." Tiếng nói dịu dàng lại ân cần, phần lớn nguyên do là bởi có chút đồng bệnh tương liên, từ lần đầu tiên Thẩm Mặc thấy ánh mắt của đứa nhỏ này thì không khỏi có chút cảm thán. Dù cho biểu hiện của đối phương đa số đều không tính là ngoan ngoãn, nhưng mà cậu trước sau đều không thể sinh ra bất cứ lòng bực bội nào.
Quả nhiên... Đằng sau vẻ bề ngoài gai góc lại ẩn giấu một trái tim mềm mại mà chất chồng thương tích..
Thẩm Trạch Hiên thấp giọng "Dạ" một tiếng, đôi tay thuận theo đặt trên đùi. Gương mặt ướt át được lau sạch một cách cẩn thận, thiếu niên biết mình khóc không mấy đẹp, thậm chí khi khóc nước mũi còn chảy ra không ít. Khi khăn giấy đến sát mũi, cậu ta vô cùng lúng túng giật lấy, tự mình nghiêng đầu đi tránh né xì một cái.
Như thể không muốn để đối phương trông thấy mình hệt như một trò hề.
Sự phòng bị đã dỡ xuống không ít, thiếu niên rõ ràng đã bắt đầu thân cận với Thẩm Mặc, nhưng chủ yếu là quá mức ảo não vì bản thân vừa rồi nổi lên tính tình trẻ con mà hành xử sơ suất, thế là cả khuôn mặt Thẩm Trạch Hiên đều đỏ lên. Tiếng nói còn mang theo chút nghẹn ngào, cậu ta vừa nấc vừa giải thích hòng mong cứu vãn lại cho mình chút tôn nghiêm.
"Chú... Đừng có nghĩ nhiều... Tôi chỉ là nhớ cha tôi thôi..."
Trong lòng không ngừng phỉ nhổ bản thân mình mới nãy, cậu ta gần như muốn rời khỏi nơi làm cậu ta xấu hổ này ngay lập tức, nhưng cứ tưởng tượng đến sự dịu dàng của Thẩm Mặc thì lại sợ đối phương thấy mình phiền chán, bèn lén lút nhìn trộm dáng vẻ của người đàn ông kia.
"Ừ, tôi biết mà." Lời nói của đứa trẻ ngốc này làm Thẩm Mặc không thể không cười, cậu giơ tay xoa xoa đầu thiếu niên, như trấn an, lại như tỏ vẻ lý giải. Gương mặt thiếu niên càng đỏ hơn chút nữa, khóe miệng cậu cong lên, Thẩm Mặc rụt tay lại rồi đỡ đầu gối đứng lên.
Ngồi xổm lâu làm thân thể hơi nhũn ra, trước mắt bỗng tối sầm lại một phen. Nhưng đang ở trước mặt đứa nhỏ nên Thẩm Mặc không dám dựa vào bàn, chỉ đành cứng ngắt đứng tại chỗ mà chống lấy. Hai mắt nhắm chặt, bóng đen trong tầm mắt cũng dần dần biến mất. Cậu lại lộ ra nụ cười dịu dàng, mặt không đổi sắc chuyển đề tài để cho thiếu niên không phải xấu hổ thế nữa.
"Còn đói không? Trong nồi vẫn còn. Nếu cháu muốn ăn thì cứ nói, tối nay tôi có thể làm tiếp......"
Một tiếng ọc phát ra từ trong bụng, không biết là do no hay do khóc. Có lẽ là đồ ăn tiêu hóa khiến đường huyết tăng cao, cảm giác đói khát mãnh liệt biến mất không ít. Nhưng Thẩm Trạch Hiên dù sao cũng là con trai đang trong thời kỳ thanh xuân phát dục, ăn thêm một chén cơm với cậu ta mà nói cũng không phải việc gì khó. Trong lòng do dự một lát, thiếu niên lo là mình ăn quá nhiều có khi sẽ khiến Thẩm Mặc ghét bỏ nên cuối cùng vẫn nhẹ nhàng lắc đầu.
"Ăn no rồi..."
"Vậy cháu mệt chưa? Nếu mệt thì đi nghỉ ngơi một chút trước, còn không thì đi tắm táp cho khỏe. Không biết rõ kích cỡ cháu thế nào nên tôi chưa kịp chuẩn bị quần áo. Nhưng trông cháu khá cao nên trước mắt tôi sẽ lấy quần áo của tôi cho cháu mặc đỡ... Buổi chiều đi siêu thị mua, siêu thị lầu một có mấy cửa hàng quần áo, cứ đi chọn vài bộ mà cậu thích."
Lỗ mũi khẽ hít hà, cậu ta không cần nghiêng đầu cũng có thể ngửi được mùi dầu mỡ trên tóc mình. Nghĩ đến Thẩm Mặc mới vừa rồi vẫn luôn phải chịu đựng mùi trên người mình, mặt Thẩm Trạch Hiên bỗng chốc lại đỏ lên.
"Tôi... Tôi đi tắm rửa... Tôi có mang quần áo của mình đến..."
Thiếu niên vội vàng đứng lên chạy tới phòng nghỉ, Thẩm Mặc cũng không đuổi theo, chỉ mỉm cười nhìn cậu nhóc kia đóng cửa lại. Sau khi thu dọn chén đũa trên bàn cơm, cậu lại đi cầm khăn tắm mới, dùng bút marker không thấm nước vẽ một ký hiệu trên khăn tắm. Máy nước nóng đã mở, thiếu niên cũng mang quần áo đến. Thẩm Mặc nhẹ nhàng vẫy tay với thiếu niên, ý bảo cậu ta đi đến phòng tắm bên này.
"Trên tường là công tắc đèn và máy nước nóng, trên mặt đều có ghi chú rõ ràng, chắc chấu cũng hiểu mà hả. Bây giờ thời tiết còn lạnh lắm, nên bật máy nước nóng để tránh cảm lạnh. Sau này thời tiết nóng lên rồi thì không cần mở...Tôi đặt nước 45℃, nếu nóng thì cứ gọi tôi." Cậu đi tới bên cạnh bồn tắm, tay nhẹ nhàng ấn lên khối vuông nhỏ ở vòi nước, "Đây là nơi điều chỉnh nước, xoay tròn nó thì có thể thay đổi vòi phun lớn hoặc vòi phun nhỏ... Sữa tắm ở bên cạnh, tùy cháu muốn dùng loại nào cũng được."
Cậu cẩn thận nói cách sử dụng các đồ vật, cuối cùng khẽ chớp mắt, như đang dò hỏi xem còn có vấn đề gì nữa hay không. Có lẽ là do hơi ấm hun lên khiến gương mặt Thẩm Trạch Hiên đã hoàn toàn ửng hồng. Cậu ta nhỏ giọng "Vâng" một tiếng, tay còn siết chặt lấy quần áo của mình, như thể đang rất kiềm chế.
Thẩm Mặc lặng lẽ mỉm cười rồi để lại phòng tắm cho đối phương.
Cơm chiên trứng còn lại trong nồi cũng không nhiều, cậu hâm nóng một chút, toàn bộ dọn ra được cũng chỉ đủ một cái chén nhỏ. Phẫu thuật xong cậu vẫn luôn không ăn uống được gì, ăn chút đồ ăn dầu mỡ sẽ khó chịu không thôi. Mà hôm nay có lẽ là bị đối phương ảnh hưởng, rõ ràng gạo cũng đều bị dầu ăn vây lấy, vậy mà lại chỉ cảm thấy thơm. Trong trí nhớ, mẹ cậu dường cũng từng cho cậu ăn cơm chiên quá lửa như thế, nhưng việc ấy thật sự quá mức xa xôi, xa đến mức cậu không nhớ nổi rốt cuộc là chuyện khi nào.
Một chén cơm chiên trứng nhỏ hết nhẵn rất nhanh, Thẩm Mặc uống thêm mấy ngụm nước rồi mang chén vào phòng bếp bỏ vào trong máy rửa chén tự động.
Trong phòng tắm không ngừng truyền đến tiếng nước xối, như vậy Thẩm Trạch Hiên hẳn là đã dùng quen tay, cậu cũng yên tâm đôi phần. Nghĩ đến bộ quần áo cậu nhóc cầm trong ngực có chút mỏng, bước chân Thẩm Mặc dừng một chút, cuối cùng vẫn thoải mái đi về phòng ngủ.
Tất cả quần áo của cậu đều để trong nhà cũ ở thành phố F, Lục Thừa Vũ thấy phiền toái nên không có hứng đi dọn về, đơn giản là hắn mua cho cậu rất nhiều thứ mới từ đầu đến chân. Ngăn chính giữa đều là quần áo mới tinh, lấy đại một bộ cũng đều là đồ tốt. Nhưng món đồ đó dù sao cũng là đặt thiết kế riêng, đưa cho một thằng nhóc mười ba tuổi mặc có vẻ không thích hợp lắm. Cậu tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng lấy ra một cái áo lót màu trắng sữa cổ áo dệt theo hình chữ V. Vừa hay Thẩm Trạch Hiên cũng chỉ thấp hơn so với cậu một chút, cậu lại tìm một cái quần jean co dãn. Còn lấy ra đôi vớ hiệu lông dê từ ngăn kéo, Thẩm Mặc lấy kéo cắt đi dây plastic nhỏ, một tay mang quần áo đi tới cửa phòng tắm, nhẹ nhàng gõ gõ cửa.
"Tôi mang cho cháu chút quần áo, đặt trên cạnh cửa bồn rửa tay này nhé."
Bên trong mơ hồ truyền đến một tiếng "Vâng.", Thẩm Mặc âm thầm mở cửa nhưng chỉ kéo ra một khe nhỏ, cầm quần áo bỏ vào sau đó đóng cửa lại lập tức.
Trong phòng tắm, thiếu niên khẽ chớp mắt.
Trên đầu cậu ta còn mang theo bọt biển, cả người đều bởi vì dùng sức kì cọ mà trở nên đỏ bừng. Nhìn quần áo bên cạnh cái ao, chóp mũi lại không nhịn được chua xót.
Nếu, nếu như chú Thẩm Mặc không bao giờ chán ghét cậu ta...
Nếu, nếu như cậu ta sẽ không bị đuổi đi lần nào nữa...
Vậy thì cậu ta hứa, cậu ta...Sẽ làm một đứa trẻ ngoan...
Thẩm Trạch Hiên tắm rất cẩn thận, tóc lẫn mặt còn gội rửa đến hai lần. Sợi tóc ướt đã khô, khôi phục thành dáng vẻ xoã tung mềm mại. Rõ ràng là cùng một người nhưng khí chất lại trông ngoan hiền hơn rất nhiều. Cậu ta thay quần áo sạch vào, cái áo màu trắng sữa vừa khớp với dáng người, vừa vặn phối hợp cùng áo sơmi thâm sắc của cậu ta. Thiếu niên không có sốt ruột đi ra ngoài, mà lại đổ hết nước trong bồn tắm ra, lau thành bồn sạch sẽ rồi mới vặn nắm cửa.
Thẩm Mặc đang dựa vào sô pha nghỉ ngơi.
Cậu ngủ rất nông, nghe được tiếng mở cửa lông mi tức khắc run run. Mi mắt chậm rãi nâng lên, ánh mắt trong lúc nhất thời còn chưa nhìn rõ. Cậu mơ hồ thấy một bóng hình đang đi về phía mình, cậu chớp mắt vài cái mới thấy rõ hình dạng của đối phương——
Thật là một thiếu niên trắng trẻo.
Khuôn mặt còn mang theo nét đặc ngây ngô trưng của tuổi dậy thì, thiếu niên lại như thế nào trưởng thành sớm như vậy, chung quy cũng chỉ là hài tử mới mười ba tuổi. Phần lớn là cùng với lúc trước khác biệt quá nhiều, biểu tình Thẩm Mặc có chút ngơ ngẩn, mãi cho đến đối phương nhẹ hô một tiếng "Chú" mới phản ứng lại.
"Ai... Tắm xong rồi à..."
"Quần áo có vừa không? Tôi đưa cháu đi siêu thị ——" Cậu nhìn thoáng qua đồng hồ, sau đó ánh mắt lại rơi xuống trên người thiếu niên. Nhưng Thẩm Trạch Hiên lại chưa trả lời. Cậu ta nhích đến gần một chút, cuối cùng đứng yên ở trước mặt Thẩm Mặc
"Chú Thẩm Mặc..." Đôi môi thiếu niên khẽ mấp máy song lại không có phát ra bất cứ thanh âm nào. Sắc đỏ trên gương mặt càng đậm màu, lỗ tai nóng bỏng đến nỗi như sắp nhỏ ra máu. Cậu ta không biết bản thân mình làm như vậy rốt cuộc có đúng hay không, lý trí không ngừng bảo phải dừng lại, bảo cậu ta phải ngưng ngay loại hành vi ngu xuẩn này; nhưng nội tâm lại vang đến từng tiếng kêu gọi.
Quần áo trên người vô cùng ấm áp, thậm chí đến chân cũng được mang vớ... Mới tinh, là vớ lông dê... Đối phương sẽ nấu cơm cho mình ăn, sẽ giống ôm mình như cha, hơn nữa sẽ giúp cậu ta lau đi nước mắt...
Cậu ta biết điều này quá đỗi buồn cười, nhưng mà... Nếu có thể đáp ứng...
"Hả?" Thẩm Mặc hơi có chút nghi hoặc mà chớp chớp mắt.
"Chú Thẩm Mặc..." Giọng cậu ta vì khẩn trương mà run rẩy, mi mắt cũng rủ xuống. Thiếu niên siết chặt tay thành nắm đấm, lại hít sâu một hơi, cuối cùng mới ngước cặp mắt đã ngân ngấn nước lên ——
"Con muốn gọi chú là cha... Có được không ạ..."
Nói xong đôi môi cậu ta lập tức mím chặt lại,cả người không ngừng run run do quá mức lo lắng. Thẩm Trạch Hiên ngoan cố nhìn chằm chằm vào người trước mặt, cả hô hấp như muốn ngừng lại.
Phút chốc hai mắt Thẩm Mặc mở to.
Cậu chưa từng dự đoán được đối phương sẽ đưa ra yêu cầu như vậy,đầu óc tức thì bỗng trống rỗng. Đứa nhỏ trước mắt còn cố nén nước mắt, rõ ràng đã thấp thỏm bất an ới cực điểm, lại cố tình phải cố chấp duy trì sự bình tĩnh. Nhìn cặp mắt kia không ngừng long lanh ánh nước, đáy lòng cậu bỗng nhiên mềm xuống.
Cậu thật sự là không có lý do gì... để từ chối cả.
Khóe miệng cong lên một nụ cười tươi, cậu nhẹ nhàng gật gật đầu, đưa tay ôm đứa nhỏ vào trong ngực.
Đây rõ là rước thêm gánh nặng vào người nhưng chưa từng khiến Thẩm Mặc cảm thấy phiền chán. Cậu cho rằng kể từ khi ba mất cậu đã lẻ loi một mình —— không có ba mẹ, không có con cái, không có người yêu; cứ như vậy tồn tại trong cô độc, mãi cho đến khi Lục Thừa Vũ phiền chán mình rồi lại vứt bỏ thì khi ấy cậu sẽ tìm một góc an tĩnh nào đó mà chết đi...
Nhưng cậu hiện tại lại có thêm một người nhà.
Nỗi phiền muộn bị đè nén trong đáy lòng thực sự tan biến một cách khó hiểu, cậu đột nhiên cảm thấy còn sống cũng không phải là chuyện xấu. Cho dù bị Lục Thừa Vũ bao dưỡng như cũ thì có sao? Cậu không phải giãy giụa mỗi ngày trong thống khổ, cũng không phải mắc kẹt trong những hận thù và nuối tiếc đó nữa.
Cậu vẫn còn có đứa nhỏ này để mà chăm sóc.
Tiểu sói con vẫn khá tâm cơ _(:з" ∠)_ Nói gì đi chăng nữa thì Thẩm Mặc đã hứa sẽ trở thành cha của nó, vì vậy cậu không thể vứt bỏ nó được nữa rồi.
Ừm, nhãi con rất tâm cơ, có điều khi trưởng thành lại hối hận muốn chết cho xem.
Nam thứ Trịnh Văn Duệ lập tức online, đừng vội đừng vội.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.