Thẩm Trạch Hiên đói bụng vô cùng, một vỉ bánh bao nhỏ đã bị cậu ta ăn sạch sẽ một cách ngấu nghiến. Thấy Thẩm Mặc đi ra, động tác của cậu ta đột nhiên ngừng lại, sau đó dùng sức nuốt đồ ăn trong miệng xuống rồi nâng ly nước bên cạnh lên uống.
Thẩm Mặc đi tới bên cạnh cậu ta, đặt chùm chìa khóa trên bàn.
"Cái này cho cậu, nhỏ là chìa khóa phòng, lớn là chìa khóa cửa chính. Còn tấm thẻ này thì dùng để quét cửa chung cư dưới lầu, chỉ cần quét một cái như bình thường là cửa sẽ tự động mở." Thẩm Mặc cười dịu dàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu đối phương: "Ăn từ từ thôi, nếu không đủ thì nói, tôi sẽ làm cho cậu thứ khác."
Thiếu niên cúi đầu cắn ly pha lê "ừ" một tiếng. Bởi vì cảm giác đói khát trong bụng tan đi một ít nên tinh thần cũng được thả lỏng rất nhiều. Cậu ta lại xem xét Thẩm Mặc, giống như muốn phân biệt xem đối phương có phải là người tốt hay không? Nhưng vấn đề này thật sự là quá khó, trong khoảng thời gian ngắn cậu ta không thể nào tìm ra được câu trả lời. Bụng lại kêu lên một tiếng, cậu ta lắc lắc đầu, ném những suy nghĩ không cần thiết đi, tiếp tục vùi đầu vào ăn.
Sức ăn của Thẩm Trạch Hiên rất lớn, thời điểm lúc cha cậu ta còn sống, cậu ta có thể ăn hai chén cơm lớn. Hai lồng mười sáu cái bánh bao nhỏ cũng chỉ là lót dạ mà thôi. Sau khi uống xong một bát lớn đậu hũ hoa, cậu ta lại giơ tay cầm một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ai-thua-hoan/946133/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.