Trong mông lung, nghe được thanh âm của hoàng hậu.
“Ngươi là làm việc như thế nào? Kêu ngươi gọi thái y đến đây cũng lâu như vậy sao?”
Ta rất muốn ngồi dậy hỏi xảy ra chuyện gì. Thế nhưng đau đớn trên thân thể, làm cho bản thân thế nào cũng không tỉnh lại, chỉ có lẳng lặng nghe bọn họ nói chuyện.
Tiểu Thuận Tử can đảm trả lời: “Hoàng hậu nương nương thứ tội, điều không phải nô tài không gọi thái y tới, mà là” Tiểu Thuận tử do do dự dự trả lời.
Hoàng hậu sốt ruột hỏi: “Mà là cái gì? Nói mau a!”
“Mà là hoàng thượng không để cho chủ tử truyền thái y.”
“Ngươi nói cái gì?!” Ta nghe thấy hoàng hậu kinh ngạc cùng phẫn nộ.
Tiểu Thuận tử hoang mang rối loạn trương trương nói “Là như vậy, nô tài chạy đi tuyên thái y đến xem bệnh của chủ tử, nô tài vừa đến cửa thái y viện, chợt nghe thấy thanh âm của hoàng thượng, nô tài đến gần nghe thử, hoàng thượng nói ‘ Sau này không có mệnh lệnh của trẫm! Ai cũng không được đến chẩn bệnh cho Mộng Nam! Nghe rõ chưa? ’ nô tài chờ hoàng thượng đi rồi, mới vào mời thái y giúp chủ tử xem bệnh. Thế nhưng toàn bộ thái y đều đối nô tài lắc đầu. Nô tài cũng không biết làm thế nào, nên mới trở về.”
Tiểu Thuận tử sau khi nói xong, trong phòng một mảnh vắng vẻ.
Qua hồi lâu, thanh âm hoàng hậu lần thứ hai vang lên, thế nhưng lần này, trong thanh cảm của nàng không có phẫn nộ, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ai-song-tu/2947344/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.