Sau lần đó, hoàng thượng mỗi đêm đều đến, mỗi đêm đều là một quá trình không đổi, bạo ngược không đổi, kết quả không đổi, và một loại tâm tình không đổi.
Vết thương cũ chưa khỏi, tân thương lại tới. Xem ra Kim sang dược cũng không đủ rồi.
Sáng sơm một ngày, ta ngồi ở trong đình nhìn những con cá trong hồ bơi qua bơi lại, thật tự tại. Tiểu Thuận Tử vẫn đứng chờ bên cạnh ta, sợ ta có sơ xuất gì.
Ta cũng không quay đầu lại hỏi Tiểu Thuận Tử: “Nột, Tiểu Thuận Tử, ngươi thích tự do không?”
Tiểu Thuận Tử ngây ngẩn cả người, không biết phải trả lời như thế nào, mà ta cũng tiếp tục nói.
“Ta thế nhưng rất thích, bởi vì sẽ có được hạnh phúc.” Giơ lên tay lên nhìn vết thương mới vừa lưu lại tối qua, cười nói: “Thế nhưng ta không chiếm được nó, sau đó ta lại bị bán đi, cho tới bây giờ.” Ta đối Tiểu Thuận tử cười nói.
“Tiểu Thuận Tử, giúp ta đem cầm tới đây.”
“Dạ, Vương gia.” Hắn cẩn cẩn dực dực đưa cho ta, ta ngồi thẳng, đặt cầm ở trên đùi, hai tay đặt trên cầm huyền, đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ.
“Tiểu Thuận Tử, ngươi muốn nghe cái gì? Ta diễn tấu một bài cho ngươi.” Tiểu Thuận Tử nghe xong sợ đến run, quỳ xuống mà nói: “Nô tài làm sao dám để Vương gia diễn tấu cho ta?”
Ta lại cười nói: “Nghe lời, có thể tùy tiện, chỉ cần muốn ta sẽ đàn.”
“Nô tài không dám.” Ta có chút tức giận.
“Ngươi nếu như không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ai-song-tu/2947321/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.