Đan Thuần xách theo túi lớn túi nhỏ các thứ về nhà. Đến nhà, cũng chưa đểý cha mẹ dở hơi kia đang vô cùng kinh ngạc mà chạy ào ào vào phòng đóng cửalại.
“ Cha nó à , Tiểu Thuần nhà mình không phải là muốn bỏ đi đấychứ?”. Bà Trữ nhìn con gái “ tàn bạo” đóng cửa “ Bịch” một tiếng , ngừngbóc quả cam, nhún thuận nói.
Ông Trữ buông tờ báo trong tay xuống, đẩy kính mắt trên sống mũi lên: “Bànghe tôi từ từ phân tích: Người xưa có câu ‘Phụ mẫu chi mệnh, môi chước chingôn, ái mỹ chi tâm, nhân giai hữu chi.’ Nếu dựa vào cặp mắt kiếng của tôi thìcon gái chúng ta có lẽ nên giữ lại thêm một thời gian nữa cho perfect rồi tìmmột người chồng thì tốt hơn.”
Chú thích : “ lệnh của cha mẹ , lời của bà mối , con người đều thích làmđẹp.”
Câu thơ đó được hiểu theo nghĩa như vậy. ^^
Bà Trữ liền biến thành người đàn bà đanh đá, chua ngoa, vươntay gõ vào đầu ông Trữ vài cái: “Cái lão chết tiệt này, ông nói hẳn hoi cho tôiđược không? Bà già này nghe không hiểu tiếng Trung Quốc và Phương Tây kết hợp.”
“Nương tử à, vi phu đây là đang chạy theo mô đen, thuốc còn có Đông– Tây kết hợp nữa là huống chi là đến ngôn ngữ? Hơn nữa, kẻ đê tiện này đườngđường đang truyền thụ lại văn học cổ nha…”
“ Hừ, kẻ đê tiện ? Ông cũng biết là ông đê tiện hả? Lão già nàyluôn dùng cổ văn để mắng người, bà già này đương nhiên đầu óc chậm nên nghekhông hiểu, à không ,!” Bà Trữ tiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-a-thua-em-roi/146155/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.