Phía bên kia, sau khi Khương Như Lâm rời đi từ phòng làm việc của phụ đạo viên, lửa giận trong lòng khó tắt, ngay lập tức muốn gọi điện thoại cho bố. Số cũng đã ấn nhưng lại nhanh chóng cúp máy, tìm số và gọi qua cho chị mình. 
Khương Như Yên đang quay một quảng cáo, người nhận điện thoại là trợ lý của cô ta. 
Khương Như Lâm biết chị mình đang bận, nên phải đợi nửa tiếng sau mới có thể gọi lại. 
“Chị.” Giọng nói rầu rĩ, tràn đầy ủy khuất. 
Khương Như Yên xoa xoa chân mày, giọng điệu chậm rãi: “Ừ, sao vậy?” 
“Chị, em bị người khác bắt nạt, bọn họ đều không tin em.” Trong giọng nói của Khương Như Lâm mang theo tiếng khóc nức nở, cô ta bị người khác đánh, còn không có cách nào phản bác, ngẫm lại đã thấy vô cùng ủy khuất. 
Khương Như Yên dừng lại một chút, đứng xa trợ lý: “Xảy ra chuyện gì vậy?” 
Khương Như Lâm thuật lại mọi chuyện một cách đơn giản, ủy khuất nói: “Chị, bọn họ thật quá đáng, liên thủ lại để ức hiếp một mình em, đến bây giờ mặt em vẫn còn vừa đau vừa rát, nhưng lại không nhìn ra một chút vết tích nào cả, nên bọn họ đều không tin em. Chị, chắc chắn là do con nhỏ Mộ Vân Hi kia động tay động chân.” 
Cô ta bày ra biểu tình như muốn khóc. 
Chỉ là sự chú ý của Khương Như Yên lại không ở trên người cô ta mà hỏi: “Mộ Vân Hi?” 
Cái tên này đã rất lâu không được nghe đến, khi vừa nghe xong, biểu cảm trên khuôn mặt cô ta trong nháy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-a-nghe-noi-em-yeu-tham-toi/171453/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.