Khương Như Lâm tức giận trừng mắt, tâm tình kích động: “Tôi mới không thèm nói bậy, ảnh cũng đã bị người khác chụp được, thế mà còn dám nói dối không chớp mắt. Mộ Vân Hi, cô đúng là không biết xấu hổ.”
Sắc mặt Mộ Vân Hi trở nên lạnh lẽo, cô vô cùng ghét cái cảnh bị người khác chỉ tay năm ngón, nhưng lại không có động thái gì, chỉ trầm giọng nói: “Cô đã là một người trưởng thành rồi, phải có trách nhiệm với lời nói của mình. Nếu chỉ dựa vào một tấm ảnh mà cô nói tôi và thầy Sở có quan hệ mập mờ không rõ ràng, như vậy cũng quá tùy tiện rồi đó.”
“Vậy cô còn muốn thế nào?”
“Cô Vương, nhờ cô hãy gọi một cuộc điện thoại cho thầy Sở, hỏi thử xem rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào.” Cô không tránh không né, không có chút chột dạ.
Cô không sợ khi để người khác gọi, vì trước tiên không nói đến chuyện phụ đạo viên chưa chắc đã có số điện thoại của Sở Giang Trì, cho dù thật sự có, Sở Giang Trì cũng sẽ giúp cô.
Cô có sự tự tin này.
Đương nhiên phụ đạo viên không có số điện thoại Sở Giang Trì, có điều cô ấy tin vào lý do thoái thác của Mộ Vân Hi hơn. Dù sao cô cũng chỉ là một học sinh đi du học mới về, đâu có nhiều tâm tư như vậy.
Trong lòng phụ đạo viên sớm đã thiên hướng Mộ Vân Hi, khi nhìn về phía Khương Như Lâm, trong mắt hiện lên một tia trách cứ: “Khương Như Lâm, tất cả những gì xảy ra cô đã hiểu rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-a-nghe-noi-em-yeu-tham-toi/171452/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.