Vì bị nắm tay quá chặt, đỏ ửng lên, cô bật khóc nức nở. Nhưng cậu nào có để ý, nhìn vào mắt cô, cậu nhắc lại:
-Nói, cô vào trường tôi làm gì????????!!!!!!_vẫn giữ nguyên cái thái độ lạnh như băng ấy.
Cô run lẩy bẩy, cắn chặt môi, mặt đỏ ửng, ấp úng trả lời:
-....tại....tại vì em....nhớ cậu quá._nói rồi cô quay mặt sang chỗ khác vì thẹn.
Là.... cậu đã sai sao??? thì ra cô, cô nhớ cậu nên mới đến tìm cậu, cậu trách nhầm cô rồi....Nhưng có gì đó sai sai thì phải
Cậu nhìn cô, cười lạnh:
-Nếu đã yêu thằng nào thì nói ra, cần gì phải giả bộ thế chứ????
Cô quay lại, nhìn cậu, hỏi:
-Sao em phải giả bộ chứ???
Cậu lườm cô, quát lên:
-Thôi đi, cô không phải giả nai với tôi đâu, cô có bao giờ gặp tôi đâu mà nhớ với nhung???
-... cậu... không nhớ ra em à?
-Cô là ai? bây giờ tôi mới gặp lần đầu, sao mà nhớ???_cậu khó hiểu nhìn cô.
-Em là Phong Nguyệt, con họ Hoàng, hồi nhỏ chúng ta có gặp nhau mấy lần mà, cậu không nhớ sao???.
Cậu nhíu mày, nghĩ lại
.... trên con đường làng, hai đứa bé đang nắm tay nhau chạy tung tăng, cậu bé hỏi cô bé:
-Em có muốn ăn kẹo không???_cậu bé cười hiền.
-Tớ có, cậu mua cho tớ nhé!!mà chúng ta bằng tuổi mà, sao cậu lại gọi tớ là em???
-Ờ.... thì.... tớ luôn là đại ca đó, ai cũng gọi tớ là cậu chủ, và bao gồm cả cậu.
-Nhưng tớ đâu phải là người làm nhà cậu mà gọi cậu là cậu chủ???
-Vậy gọi là cậu cũng được, nhưng cậu phải xưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-a-mau-ve-day-voi-anh/200567/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.