2 ngày sau, tại bến tàu ở thị trấn XX
- Ông cẩn thận... - Mẹ Mạc dìu chồng bước lên bậc tàu.
- Tôi cũng đỡ rồi mà bà... - Ba Mạc khó khăn bước đi với cái chân bó bột, ông nhẹ nhàng nói.
Mẹ Mạc đỡ chồng ngồi xuống ghế, không lâu sau tàu bắt đầu ra khơi. Hai người ngồi dựa vào nhau.
- Haha sắp được gặp con gái rồi! - Ba Mạc không nén khỏi vui sướng trong lòng.
- Uh phải rồi... - Mẹ Mạc cười, bà nhéo nhẹ ở eo ông, làm vẻ giận dữ - Không phải là ông cố tình làm mình bị thương nặng để được yêu cầu chuyển đến thành phố A!?
- Cái bà này! - Ba Mạc gắt nhẹ, ông oan ức nói - Tôi đâu có điên mà cố tình, chuyện này tôi cũng đâu có biết trước được đâu! Bà trách oan tôi quá! Bà tưởng tôi thích nhìn dáng vẻ đau lòng của bà và con gái sao?
- Hừ, ông xã dẻo miệng! - Mẹ Mạc mắng - Cái miệng này của ông tôi không ngờ nó dẻo đến mức ấy cơ! Không biết có dẻo với bà nào nữa không?
- Bà xã, bà trách oan tôi rồi! - Ba Mạc khóc không ra nước mắt, ông chán nản làm bộ gục đầu.
Mẹ Mạc mỉm cười vui vẻ, bà dựa vào vai chồng, nhắm mắt nghỉ ngơi. Bỗng có tiếng “Rầm” cực lớn vang lên làm hai người thức giấc. Chiếc tàu lay động mạnh, cảm giác chông chênh này tăng thêm phần lo lắng cho tất cả mọi người trên tàu. Tiếng huyên náo của mọi người bắt đầu ầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-a-em-chi-co-the-o-ben-canh-anh/2723286/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.