Một buổi tối trong khoảng sân trước nhà trọ, Mạc Vi Như và Thế Hải ngồi cạnh nhau trên ghế đá, cùng tâm sự và nói chuyện.
- Vâng con biết rồi, bye mẹ... - Mạc Vi Như cúp máy, cô thở dài một hơi.
- Sao rồi? - Thế Hải ngồi cạnh cô hỏi
- Cũng may không có nghiêm trọng lắm! - Mạc Vi Như mỉm cười, trên gương mặt cô đã bớt đi phần nào lo lắng - Nhưng có thể ba sẽ phải chuyển lên bệnh viện lớn anh ạ, tại bệnh viện ở thị trấn không đủ thiết bị.
Ba cô mới hôm trước bị tai nạn xe, cấp cứu trong bệnh viện nhưng vẫn may là không có bị thương quá nặng. Hiện giờ ba Mạc đang tĩnh dưỡng trong bệnh viện ở thị trấn nhưng do thiếu kinh tế nên thiết bị không đủ dùng. Ba Mạc sẽ phải chuyển lên bệnh viện trên thành phố.
- Là thành phố A sao?
- Em cũng không biết nữa, nhưng chắc là như vậy! Em thấy ở thành phố A, về lĩnh vực nào cũng hết sức phát triển nên em nghĩ ba đến thành phố A là hợp lý nhất.
- Em nói cũng phải... - Thế Hải gật gù, anh cười - Vậy là không cần lo lắng hay nhớ nhung nữa rồi!
- Uh - Mạc Vi Như cười, cô xem đồng hồ trên tay - Anh đi ngủ sớm đi, mai còn đi làm nữa, phó phòng cần phải làm gương nha...
Nghe âm điệu chọc ghẹo của cô, Thế Hải cười không nói gì, anh đưa tay lên xoa đầu cô, dịu dàng như thường.
*****************
Lúc này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-a-em-chi-co-the-o-ben-canh-anh/2723285/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.