1 tuần sau...
Tử Nguyệt xuất viện về.....
Anh lấy xe chở cô về trên đường về
"Mami! Mami con đói, mình ghé vào chỗ nào ăn rồi hẳn về "
"Ở nhà nay có tiệc chào mừng mami con xuất viện về đó con quên rồi à? "
"Ờ há! Con quên " Đình Đình gãy đầu
"Tiệc? Chào mừng? có cần làm lớn vậy không? "
"Cần chứ vợ, làm vậy cho người ta biết vị trí của em trong nhà quan trọng như thế nào " anh cười
"Làm như tôi mới từ thế giờ bên kia về vậy á " gương mặt khó hiểu của Tử Nguyệt
"Mami không được nói thế! Vậy là xui lắm đó! " Đình Đình chống tay lên hông gương mặt tỏ ra tức giận
"Thôi được rồi bà cụ non " Tử Nguyệt xoa đầu Đình Đình
Đến nhà.....
Vừa về tới cổng là có người ra mở cửa cho anh chạy xe vào
"Chào đại thiếu gia, thiếu phu nhân, tiểu thư!'' một dì giúp việc
Tử Nguyệt vừa bước đến cửa là bà Triệu Tư Thanh cầm một cái chậu nhỏ bên trong có đốt than đặt ngay dưới chân cô
"Gì vậy mẹ?" Huân Vũ ngạc nhiên
"Bước qua đi con " ánh mắt hướng về Tử Nguyệt
"Bà lại giở trò gì đây? " Tuất Duật nắm lấy tay Tử Nguyệt lại
"Mẹ hay xem phim Ấn Độ thấy người ta làm như vậy để xua đi sự đen đủi và may mắn sẽ đến nên mẹ... " bà buồn rầu
"Được rồi!bước qua là được chứ gì " Tử Nguyệt bước qua
"Con cũng muốn có may mắn nữa! Con bước nữa " Đình Đình
"Này con cẩn thận " Tuất Duật bế Đình Đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-a-em-bot-nghich-lai-di/1726283/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.