- Cái gì cơ ạ?
Nó vẫn còn đang lơ ngơ trước câu hỏi của mẹ hắn, thì hằn điềm đạm trả lời, ngả người xuống ghế sofa:
- Thì chính là vậy đó, từ giờ anh và em sẽ sống chung một nhà!
Nghe hắn nói thế, nó đã rối não giờ lại càng rối hơn, ngu ngơ hỏi:
- Sao lại như thế được chứ, nhà tôi bị gì à? Sao tôi phải ở chung với anh cơ chứ?
Mẹ hắn thấy thế, mỉm cười nói:
- Ba mẹ con sang New York có việc rồi, không yên tâm cho con ổ nhà một mình nên đã gửi con sang đây vài tháng đấy.
- Thật ạ? Sao con không nghe ba mẹ con nói gì hết vậy ạ?
- Là lo cho em đấy!
Hắn nói, nghe hắn nói vậy nó quay sang nhìn hắn, hỏi:
- Anh đã biết từ trước rồi ư?
- Ừ.
- Sao lại không nói tôi biết chứ, đô xấu xa!!!
- Không phải bây giờ em biết r sao?
Hai người, mỗi người một câu cứ đấu qua đấu lại, mẹ hắn lắc đầu nói:
- Thôi. Diễm Chi à, phòng của con là ở lâu hai, phòng bên trai đấy nhé, còn phòng bên phải là của Hoàng Huân ấy có gì thì con kêu nó nhé. Quần áo và đồ dùng của con đều được chuyển sang hết rồi đấy.
- À vâng, con cảm ơn ạ. Từ nay làm phiền bác rồi. Cháu xin phép lên phòng ạ.
- Ừ, được rồi đi đi.
Nó nói rồi cất bước bước lên phòng, căn phòng nay rộng hơn phòng nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-a-cam-em-roi-vong-tay-anh/2920549/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.