Hai tiết học tiếp theo, trong hai tiết ấy Diễm Chi không thể lọt tai một từ nào của bà cô. Nó ngồi suy nghĩ, suy nghĩ về chuyện giữa nó và hắn, người giận cũng là nó, người đi xin lỗi cũng là nó, thật mất mặt chết được! Cứ nghĩ thế nó lại khẽ nhìn qua hắn đang nằm ngủ ngon lành, nó lại lắc đầu.
Hồi chuông dài ngân vang lên, kết thúc hai tiết học mệt mỏi. Bảo An biết chuyện nên không qua đợi nó về chung như mọi khi nữa. Cô lặng lẽ bước ra về cũng không quên kéo theo tên Mạnh Duy phòng hắn cản trở việc của hai người.
Nó không nói gì, lặng lẽ gắp cặp sách lại và bỏ chúng vào trong cặp. Xong mọi việc, nó chợt nhìn sang hắn vẫn đang nằm đó ngủ. Hít một hơi nó khẽ gọi hắn:
- Hoàng... Huân!
-....
Đáp lại lời gọi nó là tiếng im lặng và những hơi thở đều đểu của hắn.
- Hoàng Huân!
Nó kiên nhẫn gọi hắn thêm lần nữa.
-....
Đáp lại nó vẫn là sự im lặng ấy.
Nó có chút tức giận, giọng nói có phần lớn hơn lúc nảy.
- Hừ, thái độ gì đây. Muốn xin lỗi anh mà anh như thế thì miễn đi nhé.
Nó hừ lạnh một tiếng rồi toang bước đi thì bị bàn tay rắn rỏi của hắn nắm chặt ở lại.
- Em vẫn thường hay xin lỗi bằng giọng điệu đó?
Hắn không biết đã dậy từ lúc nào gượng người ngồi thẳng dậy nhìn nó.
- Anh.... anh dậy từ bao giờ thế??
Nó bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-a-cam-em-roi-vong-tay-anh/2920548/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.