Sao giờ tan trường, nó chạy hụt mạng về nhà, chẳng màng đến tiếng kêu ầm ĩ của Bảo An phía sau. Hai tiết học cuối, cũng chẳng thấy bóng dáng hắn đâu. Chạy về tới nhà, nó lại chạy lên lầu, đóng sầm cửa lại. Hôm nay nó ở nhà một mình và vài người hầu, nên nó cũng chẳng bận tâm đến thái độ, hành động của mình. Nó bước vào căn phòng của mình, buông chiếc cặp trên vai xuống nó đi thẳng ra nơi mình thích, là ban công. Nó lặng người nhìn bầu trời xanh biếc, đôi vai bé nhỏ rủ xuống, ánh mắt nhìn xa xâm. Nó kìm chế, bây giờ nó đang cố gắng kiểm soát bản thân mình, một loạt cảm xúc cứ ùa đến. Nhớ đến khi còn bé, chỉ cần buồn hay bận tâm điều gì là nó cứ khóc tự do, khóc đến mệt rồi ngủ thật say, đến sáng mai mọi chuyện vẫn vui vẻ như thường ngày. Nhưng lần này nó cấm bản thân mình khóc, nó tự hỏi: Tại sao phải khóc? Khóc vì ai?..... Thật bực bội nó bước vào phòng tắm, ngâm mình trong làn nước ấm, nó muốn xõa hết muộn phiền ra ngoài.
Một lúc lâu sau, nó bước ra với mái tóc vẫn còn ướt nhẹp chưa đc làm khô. Bỗng tiếng chuông điện thoại nó reo lên, nó cầm lấy chiếc điện thoại, hình màn hình rồi bấm nút nghe, bên kai lập tức có tiếng gọi:
- Diễm Chi! Diễm Chi, mày vẫn ổn đó chứ?
Là Bảo An, gọi cho nó
- Fine! Tao còn chưa chết đâu, đừng la toáng lên như vậy chứ!!!
suýt chút nữa là nó phải đi khám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-a-cam-em-roi-vong-tay-anh/2920545/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.