......
- Khụ khụ khụ.... n... nước... đưa... đưa cho tôi!
Miếng xoài bị mắc nghẹn lại khi câu nói đó của hắn phun ra. Hắn bực tức nhưng đành phải kìm nén rót một ly nước đầy cho nó.
Nó như vớt được vàng, chụp lấy ly uống vội uống vàng, tua gần hết chai miếng xoài đã trôi xuống hẳn. Nó thở hổn hển.
- Đấy cái tật ăn không chịu nhai mà nuốt đấy. Em sợ ai ăn hết xoài của em à? Tôi còn thể mua cả tấn cho ăn cả năm không hết đấy! Chẳng ra hệ thống gì cả.
Hắn bùng nổ thật rồi!!! Nó đành nhịn, chỉ biết nhỏ nhẹ nói:
- Tại... nó ngon quá thôi...
- Ngon?? Đấy cả đĩa ấy, em ăn hết cho tôi!
- Này! Sao tôi phải ăn hết
- Em nói nó ngon còn gì?
- Này! Này!!!! Tôi nhịn anh đủ rồi nhá.
Nó cũng bùng nổ rồi. Cuộc đấu mồm của hai “ đứa trẻ “ lại bắt đầu.
- Em làm gì được tôi à?
- Anh!!!... Thế anh làm gì được tôi chắc?
- Sao không???
Nó là khổ rồi! Kím chuyện với hắn quả thật là khổ rồi. Nó nhanh trí dùng kế đánh trống lảng để thoát thân.
- Hừ. Kệ anh đi nhé! Tôi đi ngủ.
- Em đi ngủ à?
- Ừ
- Bây giờ chỉ mới 8h thôi!
- Ngủ sớm, sống lâu!
- Ồ! Vậy á!?
Hắn trề môi gật gật đầu.
- Không nói nhiều với anh nữa, Tôi ngủ đây.
Nó nói rồi không đái hoài gì tới hắn nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-a-cam-em-roi-vong-tay-anh/2920542/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.