Cứ như thế, cô cứ đi ra bên ngoài mà không hề quay lại, ngồi trong căn phòng anh khá là lo lắng, đứng ngồi không yên. Cô đi được một quãng thì ngồi xuống bên chiếc ghế đá ven đường, ngước mặt lên bầu trời, bầu trời hôm nay thật đẹp, thật sáng. Giọt nước mắt rơi ra trong vô thức, cô lấy tay lau đi giọt nước mắt, nơi đây khá vắng nên cô có thể bày tỏ hết nỗi lòng của mình ra nhưng không, cô không làm được. Đang ngồi vùi mình vào những dòng suy nghĩ thì có tiếng nói vang lên: "Chị dâu, sao chị lại ở đây?" "Cô là...." "Em tên Tử Di" "Được rồi" "Sao chị lại ở ngoài này?" "Vậy thì sao cô lại ở đây?" "Em ra đây hóng gió thôi thưa chị dâu" "Ừm, gọi là chị Nhi được rồi, không cần gọi chị là chị dâu đâu, em bao nhiêu tuổi?" "Dạ em 16" "16 mà đã làm việc trong hắc đạo rồi, giỏi nhỉ" "Không đâu ạ, em chỉ là em út trong bang thôi ạ, em đã làm được gì đâu" "Rồi rồi" "Mà chị Nhi này, em nghe nói chị và lão đại kết hôn do bị bắt buộc à" "Ừm" "Vậy chị có hạnh phúc không?" "Nói có thì không phải mà nói không thì cũng không đúng" "Hồi nãy chị có khóc đúng không? Mắt chị đỏ rồi kìa" "Chị không sao đâu" "Thôi vậy em đưa chị về" "Không cần đâu, chị muốn ở ngoài này chút nữa" "Nhưng lão đại đang tìm chị" "Vậy à, kệ anh ta đi" "Chị..." "Chị không quan tâm đâu" "Gió cũng thổi mạnh rồi, chị mau về khách sạn với em đi" "Được rồi, thua em" Tử Di mỉm cười, cô theo Tử Di về khách sạn, hai chị em cũng khá hợp nhau, cô rất thích tính thẳng thắn của cô gái này, cô cũng rất thích một ít trẻ con của Tử Di. Về tới đại sảnh của khách sạn thì cô đã thấy bóng dáng của một người nào đó khá là lo lắng. Chàng trai đó chạy lại chỗ cô và Tử Di, nói: "Em đi đâu nãy giờ vậy, Tử Di?" "Em...." "Chị dâu, sao chị lại..." "Tôi ra ngoài hóng gió, mà cậu tên gì?" "Em tên Phong Vũ" "Anh à, chị Tuyết Ngân và anh Đình Cường đâu?" "Họ ở trên phòng ấy, mà sau này anh cấm em ra ngoài khi trời đã khuya như thế này" "Vâng, em biết rồi nhưng em đi với chị Nhi mà" "Không được" Cô nhíu mày nhìn hai con người này nói chuyện, có gì đó mờ ám lắm. "Nè, hai người có gì với nhau không đấy" "A! Không có đâu chị Nguyệt" Tử Di đỏ mặt. "Tôi nghi ngờ lắm luôn đấy nhé" "Không có mà" "Ừm, cứ cho là không có đi nhưng chắc chắn là có gì đó, không mau thú nhận thì sau này tôi tự tra ra đấy nhé" "Chị Nhi à!!!" "Rồi, giỡn với em thôi, giờ thì cậu đưa em ấy lên phòng đi, tôi về phòng đây" "Vâng thưa chị dâu" Cô bước chân đi, Phong Vũ quay qua hỏi Tử Di: "Em thân với chị dâu từ khi nào đấy" "Từ lúc nãy, chị ấy dễ tính lắm với lại rất vui vẻ nữa nhưng.... Chị ấy có rất nhiều tâm sự, khi nãy chị ấy còn khóc cơ" "Ừ" Tới căn phòng, cô đứng ngoài không dám mở cửa vào, chần chừ mãi cho đến khi anh mở cửa ra thấy cô thì cô mới chịu vào trong. Khi nhìn thấy cô thì anh cũng đã đỡ lo phần nào, đôi mắt ấy lại đỏ lên sao, cô khóc nữa à, anh không thích nhìn cô khóc, nó cứ khó chịu sao ấy. Cô lạnh lùng ngồi xuống giường, lấy điện thoại ra nghe nhạc, bài cô nghe không phải là một bài hát mà là một bản piano mang tên River Flows in you của nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng Yiruma Bản này cô khá là thích bởi nó rất hay lại còn dễ thấm lòng người, cô chỉ chăm chú nghe nhạc mà không hề để ý đến anh mà anh thì lại đang nhìn cô, cô cố gắng nghe giai điệu bài này vì cô định sẽ đàn bài này cho bà Lí Huệ nghe, cô nghe nói bà cũng thích bài này. Cô từ trước đến giờ chưa đàn bài này lần nào cả nên cô phải cố nắm thật rõ giai điệu. Nằm nghe một hồi cô thiếp đi, anh đi lại tháo tai nghe của cô ra để qua một bên rồi chỉnh tư thế ngủ của cô ngay ngắn. Anh nằm xuống kế bên cô, có lẽ đây là lần đầu tiên anh chủ động nằm kế bên cô, anh cũng không hiểu rằng mình đang bị gì nữa, nói rồi anh cũng chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau... Cô thức dậy không thấy anh đâu mà bên trong phòng tắm có tiếng nước chảy thì cô cũng đủ biết anh đang ở đâu rồi. Anh bước ra ngoài thấy cô đã tỉnh liền hỏi: "Hôm nay cô có muốn đến công ty hay không?" "Không, tôi muốn ở đây" "Được rồi" Cô bước vào làm vscn, khi anh đã đi thì cô mới ra ngoài, mà cô lại quên mất mình không có xe, thật là bất tiện mà, đành phải bắt taxi đi thôi. Cô bắt một chiếc taxi đi đến công ty của anh, ở trong chiếc taxi cô nhanh chóng đeo chiếc mặt nạ lên. Khi taxi đã đến công ty anh, cô trả tiền rồi đi vào. Chỉ vừa mới đi vào đại sảnh liền thấy anh và Giai Thụy đứng đó đợi: "Ô, hacker đã tới rồi à" "Ừm, được rồi ông và Lãnh Hàn tổng đây muốn tôi làm gì?" "Chúng ta lên phòng chủ tịch cái đi" "Được" Cô cùng anh và ông Giai Thụy bước lên phòng chủ tịch, cô ngồi xuống ghế sopha, hỏi: "Thông tin?" "Đây" "Tất cả các thông tin về đường truyền lô hàng vũ khí đều bị rò rỉ và sau đó khoảng 15 phút tất cả thông tin đó đều bị khóa. Hiện nay bị mất tất cả các lô hàng đó" Cô đọc thông tin. "Đúng" "Theo như tôi nghĩ thì việc này khá dễ nhưng chỉ mỗi tội bị khóa và bị thiệt hại về số lô hàng đó. Địa vị của hai người vẫn có thể điều tra ra kẻ đó là ai và tóm gọn luôn cả tổ chức đó đấy" "Ừ có thể nhưng số lô hàng đó không thể lấy lại được, tất cả thông tin đều bị khóa, chúng tôi muốn một khóa" "Ok dễ thôi" Cô lấy chiếc laptop ra, ghim cái USB ông Giai Thụy đã đưa cho vào laptop. Bàn tay cô nhanh nhẹn đánh trên bàn phím, cái ổ khóa này sao mà nó lỳ thế nhỉ, muốn mở nó ra cũng được nhưng cứ mở ra là nó lại khóa lại, chắc chắn bên kia đang cố gắng khóa nó chặt hơn và phát hiện có người mở khóa liền bật hệ thống khóa lại ngay lập tức Nếu không sẽ lộ thông tin. Cô khá thích thú với màn này, cứ mở là lại khóa, nhưng thật chất cô chỉ muốn đùa giỡn một chút thôi, rồi cô lấy ra một cái USB khác, mở con USB kia ra ghim USB của cô vào, ngay lập tức trên máy tính xuất hiện dòng số quen thuộc và dòng chữ "Chào DN, bạn muốn phá bức tường bảo vệ của đối phương không? ". Cô ấn vào phím enter, và thế là hệ thống bên những người lập mưu cướp đường truyền lô hàng đã bị phá hoàn toàn, không còn một chiếc máy tính nào của bên kia có thể khóa ổ khóa lại được nữa. "Xong, các người có muốn lấy thông tin bên kia hay không?" "Đương nhiên" "Được thôi" Ngón tay cô lại gõ xuống bàn phím, toàn bộ thông tin bên đối phương đều hiện ra, cô đọc lên: "Bang Mai An" "Thì ra là cái bang đó, dám cả gan đánh cắp đường truyền của hai bang hùng mạnh sao, được lắm các người hãy coi đi, bang các người sẽ như thế nào" Cô mỉm cười, một là Lôi Thần, một là Hắc Long, hai bang hùng mạnh mà bọn chúng dám đụng vào, thật là bọn chúng không muốn sống nữa đây mà. Cô đứng dậy, nói: "Tôi muốn nhận được phần mềm đó sớm nhất có thể, còn bây giờ thì tôi đi đây" "Khoan đã" "Việc gì nữa" "Cô là Tiểu Nhi, phải không?" "Sao anh lại nghĩ như thế" "Chiếc nhẫn trên tay cô" Cô nhìn xuống tay mình, ây da, cô quên tháo ra mất rồi, thật là hậu đậu. "Sao anh lại nhìn vào chiếc nhẫn và cho tôi là cô ấy" "Vì đây là cặp nhẫn chỉ có một chứ không có hai" "Tùy anh nghĩ" Cô đi ra khỏi căn phòng chủ tịch mà tim vẫn còn đập nhanh, không ngờ chỉ vì sơ suất mà anh lại nhận ra, lúc nãy phải nói cô phải bình tĩnh hết sức mới có thể nói chuyện như vậy. Cô tháo chiếc mặt nạ của mình ra bắt chiếc taxi khác về khách sạn. Cô đi lên phòng của mình thay bộ đồ khác, nằm xuống giường bỗng có tiếng gõ cửa: "Ai?" "Em đây ạ" "Em vào đi" Tử Di mở cửa bước vào, có cả một cô gái khác đi cùng. "Chị Nhi, hôm nay em có rủ thêm chị Tuyết Ngân vào chơi với chị" "Em chào chị dâu" "Gọi là chị Nhi được rồi" "Chị Ngân mới 17 thôi à" "Chị nói cái này các em đừng bất ngờ nha, thật ra chị mới 18 thôi" "Hả???" "Thật đấy" "18??? Không thể ngờ được một thiếu nữ 18 lại trở thành phụ nữ sớm vậy. Mà nhìn chị như mới 15-16 vậy á" "Cảm ơn em" "Chị đàn thử em nghe được không?" "Được" Họ đi ra chỗ có cây đàn piano rồi cô ngồi xuống, hai tay để lên phím đàn, cô đàn bài River Flows In You mà cô định đàn cho bà bà nghe. Cô sẽ đàn thử xem sao, khi những nốt đầu tiên vang cũng có những con người tò mò mà đi đến thưởng tiếng đàn, họ đứng đó ngắm nhìn người con gái đang đàn đằng kia. Tiếng đàn nghe thật hay, tất cả mọi người đều im lặng để cho tiếng đàn kia vang lên, tất cả mọi hoạt động đều ngừng lại, chỉ chú ý đến cô gái đằng kia. Khi anh bước vào khách sạn đã nghe thấy tiếng đàn, anh đi xem thử, thì ra là cô đang đàn mà bài này là bài hôm qua cô nghe. Phong Vũ và Đình Cường cũng đi ra coi thử tiếng đàn ở đâu mà lại hay thế này. Thì ra là chị dâu họ đang đàn, tiếng đàn nghe du dương làm sao ấy. Họ tự hỏi sao chị dâu không đi làm nghệ sĩ dương cầm luôn đi cho rồi, tiếng đàn hay đến thế cơ mà. Kết thúc bản nhạc, mọi người vỗ tay cho cô gái trẻ. Cô cúi đầu cảm ơn mọi người rồi quay sang hai cô nàng kia: "A!!! Chị đàn hay quá đi" "Đúng thế ạ, sao chị không làm nghệ sĩ dương cầm luôn đi ạ" "Thôi, chị không làm nghệ sĩ dương cầm đâu, tuy chị thích chơi piano nhưng chị muốn làm nhà kinh doanh hơn" "Vậy ạ " "Ừm" Ba cô nàng cười nói vui vẻ. Có lẽ Tử Di và Tuyết Ngân đều rất thích cô chị dâu này, rất thân thiện không như cô Hạ Giang kia, cô ta rất chanh chua, lại còn ỷ quyền ức hiếp người khác nữa nên nếu như chấm điểm giữa cô và Hạ Giang thì cô là 100 còn cô ta là 0. Anh đứng đó ngắm nhìn cô, từ khi nào anh lại thích nhìn gương mặt đó tới vậy, từ khi nào anh lại muốn tìm hiểu về cô nhiều hơn, và từ khi nào trái tim anh lại ấm áp khi bên cạnh cô. Có lẽ cô đã chiếm một phần nào đó trong trái tim anh rồi sao???
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]