Rời khỏi căn phòng cũ nát, cửa gỗ còn phát ra một tiếng kẽo kẹt khiến hắn cùng Sở Đào trời đất cách biệt, A Sửu hướng dọc sông chạy đi, thẳng đến khi tới bến phà, hắn vẫn không quay đầu lại.
Nhân sinh không có đường rút lui, đã bước đi sẽ không thể quay đầu lại.
Ánh mặt trời chiếu rọi mặt sông lóng lánh, A Sửu lên thuyền, thân thuyền hơi hơi quơ quơ, nước sông in bóng của hắn, đột nhiên nghĩ đến ngày đó đi thuyền Sở Đào cố ý ngồi trước hắn chắn nguy hiểm, tâm thần của hắn cũng theo hồ nước lung lay một chút.
Đó là tên ngốc, đến giờ vẫn không nghi ngờ lời hắn nói, bị hắn làm nhục còn liều mạng bảo hộ hắn, thậm chí coi hắn là người đáng tin nhất mà ỷ lại, y vĩnh viễn không biết tự bảo vệ bản thân, đã nhiều lần bị đưa vào hiểm cảnh, tên ngốc như vậy thật khó sống trong thế giới cá lớn nuổt cá bé, y chết chỉ là việc sớm muộn mà thôi.
『 A Sửu, ta sẽ đối tốt với ngươi cả đời! 』
Mặt hồ sóng sánh như chiếu ra vẻ cười thản nhiên của Sở Đào, A Sửu dùng sức quăng xuống nước, nghĩ muốn đem dung nhan kia xóa mờ.
Quên được hắn không?
Tự cho bản thân một đáp án phủ định, hắn từng gặp qua rất nhiều loại người, chỉ là ngu ngốc như Sở Đào thì chỉ có một, nếu muốn quên hẳn là khó đi.
Mặt trời đã lên cao, lúc này Sở Đào chắc đã tỉnh, quan binh cũng rất nhanh sẽ đuổi đến, chính mình bỏ đi để lại hắn có khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-thang-hoang-trieu-he-liet-phien-trung-tinh-duyen/44396/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.