"Ngươi thật sự muốn khiêu chiến với Ứng Tiên Thiên? Hơn nữa lại gấp gáp như vậy? Một năm sau? Ngươi thật sự nắm chắc chứ? Chuyện này cũng không thể đùa giỡn, từ sau khi Hoàng Tuyền Đại Đế chết, Ứng Tiên Thiên vẫn luôn đứng ở vị trí đệ nhất nhân Ma đạo. Pháp lực thâm bất khả trắc, từ chuyện hắn chém cụt một cánh tay Đường Cảnh Sơn mà xem, thành tựu của hắn không nhỏ. Chỉ sợ trong thời gian ngắn ngươi cũng không làm gì được hắn. Ta nghĩ ngay bây giờ đi khiêu chiến với hẳn có phải là hơi gấp hay không?" Ba Lập Minh bị dọa cho nhảy dựng lên. Không phải do hắn khiếp sợ hay không, mà là Ứng Tiên Thiên đứng trên vị trí đệ nhất nhân Ma đạo không phải là một ngày hay hai ngày, mà là ba ngàn năm rồi, khoảng chừng ba ngàn năm, từ sau khi Hoàng Tuyền Đại Đế tử vong, hắn càng ngày càng lợi hại. Cao thủ Ma đạo như một ngọn núi, như một tấm bia to như vậy, ít nhất lúc này không thể lay chuyển. Thậm chí chưởng giáo chí tôn của Thái Nhất Môn Hỗn Thiên đạo nhân cũng không chắc chắn có thể làm gì được Ứng Tiên Thiên.
"Thời gian đối với ta mà nói không phải là thứ yếu, hoàng thư của ta có tác dụng trì hoãn thời gian, ta tu luyện trong đó ngàn năm, bên ngoài cũng chỉ là một năm mà thôi, hơn nữa hoàng thư có thể câu thông lực lượng hạch tâm của Huyền Hoàng đại thế giới. Tu luyện trong đó càng thêm gần Tiên giới. Có thể nói, chỉ luận chuyện thành quả tu luyện,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-sinh/826138/chuong-456.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.