Kết thúc buổi lễ, mọi người liền đến nhà của chú thím Ánh Dương nghỉ ngơi. Nhìn căn nhà lớn trước mắt rồi lại quay sang nhìn bãi cát trắng, làn nước xanh kia thì họ chỉ biết hả hốc mồm. Ngay cả Đình Dũng, người đã chơi với Ánh Dương lâu như vậy cũng không ngờ Ánh Dương lại có thân thế khủng như vậy luôn.
“Chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở đây trong hai ngày tới thật sao?”
“Đúng vậy, mọi người cứ tự nhiên nhé!”
Tuấn Anh chẳng nói gì mà trực tiếp đi ra bãi biển đứng hóng gió. Thấy vậy Ánh Dương cũng đi theo. Cô bước đến nắm lấy bàn tay anh nhẹ nhàng nói
“Em xin lỗi, không nói với anh trước chuyện biểu diễn hôm nay. Em vốn nghĩ đây là lần cuối được đứng trên sân khấu trường rồi nên mới chơi lớn như vậy, không ngờ lại làm anh giận rồi”
Nghe cô nói vậy, Tuấn Anh cũng không cứng lòng được nữa. Anh khẽ thở dài rồi ôm lấy Ánh Dương “Anh không giận em, anh chỉ lo lắng cho em thôi. Chẳng may ngã xuống thì sao?”
"Lúc tập thì còn có khả năng chứ lên sân khấu thì sẽ không đâu, bọn em chuyên nghiệp mà”
Tuấn Anh chẳng kiêng nể gì nữa mà trực tiếp đưa tay gõ vào đầu cô một cái “Sau này không được làm như vậy nữa”
“Đau đó, anh đập như thế sau này em ngu thì sao? Ai lấy em đây?”
“Người lấy em đang đứng trước mặt luôn đây này!”
Giận thì giận vậy thôi chứ xong rồi thì thôi. Bây giờ cả hai lại bám dính lấy nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-quang-la-em/2999362/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.