Vệ Kiêu sẽ không nói cho bất kì ai về tình hình bả vai của Lục Phong.
Cậu tự biết việc này nghiêm trọng thế nào.
Bởi vì biết nên cậu hiểu gánh nặng đè trên vai Close.
Trách nhiệm của một tuyển thủ hàng đầu, trách nhiệm của một người phụ trách câu lạc bộ, và cảm giác không cam lòng của một đội trưởng một câu lạc bộ ba năm liền không lấy được thành tích gì ở giải đấu quốc tế……
Quá nhiều, quá nặng
Cho dù Close có cường đại thế nào cũng sẽ bị thương.
Vệ Kiêu nghĩ đến đây thì hốc mắt đỏ bừng.
Nước mắt cố kìm nén cả ngày bây giờ lặng lẽ rơi xuống nơi không người.
Đau lòng cho đội trưởng, cũng bực chính mình.
Cảm giác bất lực ập vào trước mắt, che đậy đôi mắt Vệ Kiêu như tầng sương mù dày đặc.
Làm sao bây giờ?
Thi đấu năm nay xong đội trưởng còn có thể tiếp tục không?
Có khi nào lấy được chức quán quân rồi đội trưởng sẽ giải nghệ không?
Hắn mới 21 tuổi, còn trẻ như vậy đã………
Vệ Kiêu nhớ đến chính mình 2 năm trước, cảm xúc càng trở nên tiêu cực.
Nếu cậu gia nhập sớm hơn thì có khi nào đội trưởng sẽ không thành như thế này không?
Nếu cậu không trốn tránh, có khi nào cậu có thể gánh vác cùng đội trưởng không?
Nếu……
Không có nếu như.
Cho dù hối hận thế nào thì cũng không thể quay ngược thời gian.
Chưa kể, nếu có trở lại 2 năm trước, Vệ Kiêu có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-quang-esport/2519716/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.