Đêm về, những ngôi sao trời thêm rực rỡ, làm cho tâm hồn con người thư thái, bao la.
Mã Phong yêu thích nhất là những tháng ngày yên binh nơi thôn dã.
Nhưng biết đâu chừng, số mạng phải long đong.
Ngồi trước ngọn đèn dầu hiu hắt ngủ thiu thiu, cơn gió nhẹ thổi lùa qua trước mặt, những con đom đóm đèn vắng thưa ngoài bụi cỏ, cho tâm thức mơ màng, monv mỏi chuyện công danh.
Người muốn có công danh, nếu không là vì bản thân, ắt là vì người khác, lo cho người, sống cho người, làm tròn bổn phận, hi sinh hạnh phúc bản thân mình để thành toàn lợi ích chính đáng cho tha nhân.
Mã Phong nhớ lại lời dạy của ông nội:
- Con người sống ở trên đời, đừng theo danh lợi. Có đức rồi hãy có tài, bằng không thì sẽ có một ngày mang họa mà thôi!
Nhưng cũng đã đến tuổi thành nhân, nên ra đời mưu sinh lập nghiệp, không thể ở mãi chốn quê nhà, núp bóng mẹ cha.
Tất nhiên, không phải đứa con nào cũng thấy vui lòng khi phải rời xa cha mẹ, ân dưỡng dục sinh thành cao lớn biết dường bao.
Thị thành là nơi có nhiều xa hoa, cám dỗ.
Là người chính trực, thông minh, ắt phải nên tự biết giữ thân mình trong sạch, thẳng ngay.
Tuổi trẻ mới vào đời luôn luôn ngỡ ngàng, chờ đợi.
Chờ đợi điều gì?
Câu trả lời hay nhất không nhất định là một cuộc sống đủ đầy, vật chất, văn minh.
Gia đình của Mã Phong muốn anh thi vào đại học Bắc Kinh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-phu-dung/3352123/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.