Xuân xanh có chăng là những tháng ngày trôi qua lặng lẽ.
Mùa xuân trong mỗi tâm hồn non nớt đôi lúc cũng bằng không, và kỷ niệm lúc bên nhau không bao giờ là mãi mãi.
Cho đi rồi nhận lại, chan chứa nỗi buồn vui.
Hạnh phúc ngắn hay lâu, cũng do mình tự tạo.
Tình yêu ban sơ, không khi nào là giả tạo, nhưng chính giây phút xao lòng, đã định một niềm đau.
Bắc Kinh là nơi hai người lần đầu hạnh ngộ, trong đôi mắt đa tình, trinh nữ biết tim rung.
Ta đã nghe:
- Tình yêu không phải là chiếm hữu!
Như hoa tuyết giữa trời, trong trắng đẹp tình thiên.
Phù Dung là tên một loài hoa sớm nở tối tàn, mong manh yểu điệu.
Mã Phong yêu cô gái quê mùa, ngây ngất men cay.
Bên chén rượu say mềm, nỗi đau người thiên cổ, cho ai thêm nhung nhớ ngậm ngùi, lưu luyến tiếng tri âm.
Ngược dòng thời gian, Mã Phong hồi ức lại một mối tình khắc cốt ghi tâm, trong mắt thiên tình, có hình giai lệ, nghe chuông gió bên thềm, ai ngỡ bước chân xưa.
Phù Dung tuy đã đi rồi, nhưng linh hồn của cô vẫn còn sống mãi, nơi mây trắng ngang trời, bóng nhạn muốn đưa tin.
Tình yêu thần thoại, chân chính quang minh, đẹp như bức họa giai tình đang ủ rủ, trong khói biếc san hà, tiếng nhạc khẽ vang lên.
Cảnh cũ còn đây, mà người xưa đâu mất, ta thương cô gái năm nào, trong trái tim ta.
Phù Dung sớm nở tối tàn
Sinh ly tử biệt, hỡi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-phu-dung/3352122/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.