Phong Lan gởi thư nói Tôn di nương đi cầu thái thái đưa nàng tới nơinày. Lúc mới đầu, thái thái còn giải thích với nàng rằng công vụ củaPhạm Tằng là cỡ nào cỡ nào bận rộn ; huyện lý là cỡ nào cỡ nào khốn cùng ; chúng ta mỗi ngày trải qua là cỡ nào cỡ nào kham khổ; ta ở trong nàylo liệu hậu viện là cỡ nào cỡ nào vất vả ; cho nàng đừng đến thêm phiềnnữa, hảo hảo ở nhà dưỡng bệnh. Đáng tiếc giảng không thông, lúc sau thái thái thấy phiền, rõ ràng sai người ta đem nàng phù đi, nhắm mắt làmngơ. 
Tôn di nương lại tới cầu lão gia, chiếm được mộtchút răn dạy, làm cho nàng nhớ kỹ thân phận hiện tại, làm thiếp sẽ cóbổn phận làm thiếp linh tinh. 
Lúc sau Tôn di nương lại bị bệnh. 
Ta hoài nghi tâm lý nàng có vấn đề, bệnh cố chấp linh tinh gì đó, nếukhông dưới tình huống đã biết Phạm Tằng không muốn thấy nàng, vì sao còn cố tìm lại đây, không phải cấp bản thân tìm tội chịu sao? Hay thích tựngược? 
Ta rất sợ loại người một lòng một dạ cố chấp đếncùng, dùng sức để tâm vào chuyện vụn vặt này. Tính cách trên đã khôngphải chỉ là cảm tình, mà là biến thái. Người như vậy vẫn cách xa tốthơn, bởi vì không thể theo lẽ thường suy xét, ai biết nàng khi điêncuồng lên sẽ làm ra chuyện gì. 
Bởi vậy ta cũng không nhắc lại việc đón Tôn di nương. Nhưng nghĩ tới viên trân châu trước kia thản nhiên sáng rọi, khi nào thì đã biến thành mắt con cá chứ ? 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-hoa-phu-quy/2463993/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.