Nghe tiếng kêu, hai gã sai vặt từ gian ngoài chạy nhanh vào phòng. Nhìn Đỗ Chỉ huy sứ nằm thẳng cẳng trên mặt đất sống chết không biết, hai người đồng loạt run lập cập. Một tên hơi hé miệng, sau đó bất an rụt đầu không nói ra câu nào. Tuy nhiên ngay lập tức, hắn chỉ thấy trước mặt lướt qua một đường sáng như ánh đao, sửng sốt cảm thấy dưới cổ bỗng nhiên nhẹ hẫng, sau đó mất đi tri giác. Còn gã sai vặt kia đứng bên cạnh chứng kiến một đao nhanh như chớp của Trần Thiện Duệ, bỗng nhiên máu phun bắn lên toàn thân, xác chết không đầu đổ xuống còn cái đầu thì lăn ra xa, hắn ngây ngốc một chớp mắt rồi quỳ bộp xuống, dập đầu như giã tỏi.
"Điện hạ tha mạng, là Vương Kỳ... là Vương Kỳ đưa Đỗ Trung tiến vào. Gã nói vấn đề quan trọng tối mật, điện hạ nhất định yêu cầu người nhiều mưu trí như gã bày ra kế hoạch... Tiểu nhân không biết gì cả... không hề biết gì cả!"
"Câm miệng!" Trần Thiện Duệ cầm con đao vẫn còn nhỏ máu, gầm lên một câu. Thấy gã sai vặt quỳ phủ phục không dám nhúc nhích, chàng ta mới cười lạnh: "Vương phi không ở phủ, hóa ra có kẻ dám lớn mật như thế, cho rằng ta nhiều năm chưa từng ra trận thì sẽ không giết người chứ gì? Cút ra ngoài cho ta, kêu Hạ Dũng lại đây, sau đó triệu tập mọi người trong phủ đến trước đại sảnh của Bạch Hổ đường! Ngoài ra, nhắn cho tất cả thân binh theo ta tuần tra toàn thành, cùng nhau tập họp đến chuồng ngựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-hoa-phu-quy-phu-thien/4604408/chuong-379.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.