Hoàng đế Trần Vĩnh dám dẫn binh Bắc chinh khi Đại Vương và Chu Vương chưa phụng chiếu nhập kinh, chuyện này đối với các triều thần dĩ nhiên không phải nhỏ, đủ cho trên dưới đồng loạt ồ lên, nhưng Trần Thiện Chiêu đã sớm dự đoán được rồi. Lúc còn là Triệu Vương, Trần Vĩnh có lòng nhiệt tình và yêu thích khác thường đối với chuyện đánh giặc, dường như chiến trường đẫm máu thương vong vô số chỉ là một khu vực săn bắn quen thuộc của ông. Cho nên biết được quyết định này, Trần Thiện Chiêu lập tức phái người ra roi thúc ngựa đến Bắc kinh truyền thư của anh và Chương Hàm cho Trần Hi, trong thư giấu một ít bí mật.
“Chỉ hy vọng thằng bé có thể nhớ kỹ những mẩu chuyện xưa ta đã kể.”
“Trong phần cuối của lá thư thiếp có ám chỉ một chút, nhưng rốt cuộc thằng bé có thể phát hiện ra hay không thì phải xem tạo hóa của nó.”
Nghĩ đến tin tức khẩn cấp tám trăm dặm về việc Đại phiên tạo phản vừa được đưa đến kinh thành, Chương Hàm nhớ lại kết cục của vụ phế Thái Tử và Tần phiên nổi loạn đã liên lụy vô số thương vong vô số, không nhịn được rùng mình. Trần Thiện Chiêu cầm tay nàng an ủi, trầm ngâm phân tích: “Lục thúc không có thực lực như Nhị bá. Phải biết Nhị bá đã ủ mưu nhiều năm, đội hộ vệ Tần Vương là hùng quân nổi tiếng thiên hạ, hơn nữa thu được binh quyền của Thiểm Tây Đô ty, còn đột nhiên đánh chiếm Đại Đồng khiến mọi người trở tay không kịp. Thế mà cuối cùng vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-hoa-phu-quy-phu-thien/4604382/chuong-353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.