Dựa theo quan hệ cạnh tranh của huynh đệ Trần Thiện Chiêu và Trần Thiện Duệ trong nhà đế vương, nếu đặt trên người kẻ khác, đừng nói thời điểm lâm bồn quan trọng bực này, e rằng chỉ cần có thai thì sẽ không cho đối phương lại gần. Thế nhưng Vương Lăng nhìn ánh mắt trong sáng của Chương Hàm, nhớ tới khi Chương Hàm sinh Trần Hi cũng do chính mình không ăn không uống ngồi kề bên cạnh, không khỏi lộ ra nụ cười.
“Đại tẩu... Lúc trước là muội ở bên cạnh tẩu... Hiện tại đổi thành tẩu ở bên cạnh muội.” Nàng nói xong bèn quay đầu nhìn Hoàng Hậu Phó thị nghiêm nghị dặn dò gì đó với các Ngự y mồ hôi đầy trán, lại mở miệng nói: “Còn làm phiền mẫu hậu đích thân tới đây, đều là lỗi của muội...”
Hoàng Hậu Phó thị thấy mặt con dâu đã vàng như nến, tức khắc rời khỏi đám Ngự y vội vàng lại bên giường, cũng ngồi quỳ xuống kế Chương Hàm, móc khăn chậm chậm mồ hôi lấm tấm trên trán Vương Lăng, mỉm cười nói: “Chưa nói đến chuyện con đã lập công lớn vì triều đình và vì phụ hoàng của con, chỉ xét khía cạnh hiện giờ con là tức nhi của ta, thời điểm lâm bồn sao ta có thể không tới? Đứa bé ngoan, từ nhỏ con đã luyện võ cường thân, sức khỏe mạnh mẽ hơn người thường, chỉ cần con ráng chịu đựng thì nhất định có thể bình an sinh hạ hài nhi!”
Ngẫm lại mình gả cho Trần Thiện Duệ suốt tám năm mới có thể mong được đứa bé đầu tiên, hiện giờ tình thế sắp sinh non mà Phó thị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-hoa-phu-quy-phu-thien/4604375/chuong-346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.