Trần Thiện Duệ có thể chạy tới nơi này chỉ do ngẫu nhiên. Đỗ Trung vừa đi là hắn ra khỏi thư phòng Hàn Giang quán hít thở không khí để bình tĩnh lại, nếu không cũng đâu nghe được tiếng gào như khóc tang của Đỗ Trung, đâu đến mức vội vội vàng vàng chạy về hướng này không kịp kêu theo bất kỳ đứa hầu cận nào. Thời khắc này, nhìn thê tử vừa thu chân lại lạnh lùng đứng nơi đó, hắn chợt nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên gặp Vương Lăng ở phủ Định Viễn Hầu.
Lần đó, nàng cũng mặc một thân xiêm y đỏ rực như vậy, cầm song kiếm trong tay đang luyện tập ở Diễn Võ Trường. Đập vào mắt hắn là hình ảnh kiếm tựa rồng cuốn người tựa phượng hoàng bay lượn, khiến hắn vừa gặp đã thương, thầm thấy may mắn phụ vương đã tác hợp cho mình một mối hôn sự tưởng không thể nào tới tay. Sau khi hắn nhịn không được vỗ tay tán thưởng, Vương Lăng bỗng nhiên bay tới tấn công hắn, bất chấp tất cả tung hết chiêu kiếm này đến chiêu kiếm khác mà đón chào, cuối cùng hắn tay không bất lực đành phải thất thủ bị nàng kề kiếm trên cổ. Cũng chính lúc ấy, hắn đã thấy được Vương Lăng với vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo hệt như hiện tại.
"Diễn Võ Trường của ta không cho phép người khác xuất nhập, anh từ đâu tới?"
Đối diện với ánh mắt lạnh băng của Vương Lăng, hắn cố lấy lại bình tĩnh, trầm giọng nói: "Nàng muốn làm gì, Đỗ Trung tới cửa gặp ta!"
"Ta biết hắn tới gặp anh, lần nào hắn tới cửa mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-hoa-phu-quy-phu-thien/4604374/chuong-345.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.