Trong Bằng Dực quán, Trần Thiện Duệ cũng thức một đêm không ngủ cười tủm tỉm tiếp nhận chén trà Toàn Cơ đưa tới, ngửa cổ ùng ục uống một hơi hết sạch, sau đó đặt chén không sang bên cạnh rồi thở phào nhẹ nhõm. Bộ dạng tinh thần sáng láng như vậy đâu có nửa phần buồn ngủ? Vương Lăng thấy vẻ mặt hưng phấn khó nhịn của phu quân, xua tay ra hiệu cho mọi người lui ra, lúc này mới cười nhẹ: “Xem bộ dáng này, chắc hẳn buổi tối hôm qua có biểu hiện tốt trước mặt phụ hoàng chứ gì?”
“Đó là đương nhiên.” Trần Thiện Duệ cười tự tin, kéo thê tử ngồi xuống bên cạnh rồi đắc ý nói: “Quân lược và võ nghệ của ta đều do phụ hoàng từ nhỏ cầm tay dạy dỗ, phụ hoàng nghĩ gì thì ta chỉ thoáng cân nhắc là có thể đoán ra. Tuy xét về võ dũng Tam ca không hề thua ta, thậm chí phải công nhận còn cao hơn một đẳng, nhưng Tam ca tính tình thẳng thắn, đánh giặc cũng thẳng thắn, chân chính luận bàn đại cục thì không thể nào qua được ta. Đại ca càng không cần phải nói, từ mười hai tuổi huynh ấy vẫn luôn ở kinh thành, đối với những vấn đề biên phòng thì nhiều lắm chỉ có thể lý luận suông.”
Nghe Trần Thiện Duệ đánh giá Trần Thiện Chiêu và Trần Thiện Gia như thế, trong lòng Vương Lăng không khỏi nảy sinh một dự cảm bất an. Nhưng còn chưa đợi nàng suy nghĩ xem mình nên đề cập đến vấn đề kia thế nào, đột nhiên thấy bàn tay bị nắm thật chặt. Ngẩng đầu nhìn ánh mắt sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-hoa-phu-quy-phu-thien/4604324/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.