Khi ba huynh đệ Trần Thiện Chiêu từ trong cung về đến nhà thì trời đã sáng rỡ.
Bọn họ đều chưa tấn phong, nhưng nếu là thế tử quận vương thì theo lệ vẫn phải có mặt trong buổi triều hội. Tuy nhiên vị tân quân Trần Vĩnh trước đây đã hứa sẽ săn sóc hoàng tộc tông thất, hơn nữa các thân vương tới kinh thành triều kiến chứ không ai muốn mỗi ngày phải đứng làm phông nền cho buổi triều hội, vì thế tân quân phân phó chỉ tổ chức đại triều vào ngày mồng một và ngày rằm, thậm chí miễn luôn cho mấy nhi tử vụ cực khổ thức một đêm xong lại phải cố chống sáng sớm thượng triều. Trần Thiện Duệ ngáp liên miên, vào đại môn xong bèn uể oải nói với Trần Thiện Chiêu và Trần Thiện Gia: “Đại ca, Tam ca, đệ thật sự không chống nổi nữa, đệ đi ngủ trước đây.”
Trần Thiện Gia nhìn theo bóng dáng đệ đệ hối hả rời đi, nhớ tới đêm qua bàn tới chiến lược quân sự và các vấn đề biên giới ở toàn bộ phía Bắc, Trần Thiện Duệ nói năng rất đĩnh đạc, rõ ràng sớm đã nhớ kỹ trong lòng toàn bộ thế cục, trong khi Trần Thiện Chiêu lại vì một sự kiện mà tranh luận với Hoàng đế, Trần Thiện Gia không khỏi lo lắng sốt ruột trách: “Đại ca, huynh cũng thật là! Tống Sĩ Phương kia chẳng phải là người huynh và Đại tẩu kiếm được hay sao? Hôm Truyền lư còn có thể lôi Cửu thúc xuống ngựa, người này đâu phải không có công? Phụ hoàng muốn đề bạt hắn thì tại sao Đại ca lại nhất định ngăn cản?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-hoa-phu-quy-phu-thien/4604323/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.