Chương trước
Chương sau
Trong Đông Noãn Các của Càn Thanh Cung lúc này tràn ngập một sự yên tĩnh chết chóc.
Mặc dù vẫn biết trước nay tính tình Hoàng đế khắc nghiệt, nhưng vừa thấy một hoạn quan trung niên hầu hạ nhiều năm chỉ phạm một xíu sai lầm liền bị lôi ra ngoài, bất cứ người nào cũng im lặng nín thở, sợ phát ra một chút tiếng động gì cũng sẽ khiến cơn thịnh nộ của Hoàng đế lập tức bùng nổ. Đại Tổng quản Lý Trung thật cẩn thận đi vào, thấy lực chú ý của Hoàng đế đều tập trung lên người Triệu Vương Thế tử, tuy ông không đến mức nơm nớp lo sợ như những người khác nhưng vẫn cận lực không phát ra tiếng động, len lén nhìn lướt qua người nằm trên giường.
Quỳ gối trước giường nệm, Giả Viện sử Thái Y Viện lần lượt bắt mạch hết tay trái rồi tay phải, qua hồi lâu vẫn không dám hé răng, trên trán dày đặc mồ hôi như hạt đậu. Mãi đến lúc biết rõ không thể nào kéo được nữa, ông ta mới căng da đầu đứng dậy, tới ngự tiền quỳ phủ phục trên mặt đất, gian nan cất giọng: "Hồi bẩm Hoàng Thượng, Thế tử gia cũng không lo ngại..."
Lời còn chưa nói xong, Hoàng đế liền lạnh giọng cắt ngang: "Cũng không lo ngại? 'Cũng không lo ngại' thì sao cứ nằm đằng kia đến giờ chưa tỉnh lại? Một đám ngự y các ngươi thay phiên chẩn trị đã qua bao lâu rồi? Nếu ngươi chẩn bệnh không ra nguyên nhân thì đổi người khác, nếu tất cả mọi người trong Thái Y Viện đều chẩn không ra, vậy trẫm liền thay đổi từ trên xuống dưới Thái Y Viện một lần, trẫm không tin một chút thương tích này mà chữa không khỏi!"
Nghe Hoàng đế kích động đến mức nói năng lộn xộn, Giả Viện sử thậm chí có thể cảm giác mồ hôi trên trán mình đang tí tách rơi xuống đất, đôi tay chống đỡ thân thể run nhè nhẹ. Mãi đến khi tiếng gầm gừ rốt cuộc tạm thời hạ màn, ông ta mới dập đầu phân giải thật cẩn thận: "Hồi bẩm Hoàng Thượng, tuy thần vô năng nhưng thương thế nặng nhẹ thế nào vẫn có thể nhìn ra. Ngoại thương chỉ là trầy da xuất huyết khiến ngoài da xanh tím, nhưng máu ứ có thể ảnh hưởng huyết mạch lưu thông, nhất là sáu đường kinh mạch chính đều tập trung ở đầu, cơ chế bên trong vô cùng phức tạp, cho dù là danh thủ ẩn cư dùng suốt đời nghiên cứu cũng chưa chắc có thể nhìn ra manh mối. Hơn nữa, trước đó Thế tử gia cứu Tri Vương điện hạ ở chùa Long phúc cũng từng bị đập đầu; khi đó thần đã chẩn trị qua, tuy lúc ấy không có gì nguy hiểm nhưng hai lần thương tích đều chạm trúng một chỗ..."
"Được rồi!"
Hoàng đế hít một hơi thật sâu rồi bực bội quát: "Nói tóm lại, bất luận dược liệu quý báu gì đều lôi ra dùng hết cho trẫm! Nếu thằng bé có nửa điểm đường rẽ, trẫm sẽ hỏi tội Thái Y Viện các ngươi!"
Đây không phải là muốn mệnh hay sao? Nếu thật đau lòng Triệu Vương Thế tử như thế, lúc nãy sao để mặc kệ thằng bé quỳ trước Càn Thanh Cung trong thời tiết cực kỳ rét lạnh mà không để ý, sau đó còn chộp vật cứng rắn đến thế ném vào đầu thằng bé? Khi ông tới nơi, thình lình nhìn thấy Triệu Vương Thế tử mặt đầy máu mà cũng phải kinh sợ, thế mà hiện giờ ngài còn bày ra tiết mục "Tổ tôn từ hiếu"? . Truyện Kiếm Hiệp
Chửi thầm thì chửi thầm nhưng Giả Viện sử cũng biết ngay lúc này hoàn toàn không còn đường sống để cò kè mặc cả, chỉ có thể vẻ mặt đưa đám đáp: "Thần chắc chắn tận tâm tận lực!"
"Đám thái y các ngươi hãy tập trung tại Càn Thanh Cung thương lượng, sau đó nghĩ ra phương thuốc trình lên cho trẫm!"
Hoàng đế nóng nảy đuổi người đi xuống, lúc này mới thấy Lý Trung đứng một bên, lập tức trầm giọng phân phó: "Ngươi ở chỗ này hầu hạ cẩn thận, nếu có động tĩnh gì lập tức bẩm báo!"
Thấy Hoàng đế đứng dậy đi ra ngoài, Lý Trung biết ngài có chuyện muốn hỏi chính mình, vội vàng bước nhanh theo sau. Quả nhiên chờ ra khỏi Đông Noãn Các, Hoàng đế liền dừng chân, thái giám cung nữ xung quanh lập tức lặng yên đồng loạt lui xuống. Lúc này Lý Trung mới tiến lên vài bước rồi nhỏ giọng nói: "Nô tài đi phủ Triệu Vương phủ bẩm báo việc này cho Triệu Vương điện hạ, Triệu Vương điện hạ vừa kinh vừa giận, đã theo nô tài tiến cung muốn thay Thế tử gia thỉnh tội với Hoàng Thượng."
"Vừa kinh vừa giận?" Hoàng đế nhướng mày rồi cười lạnh, "Tuyên hắn đến Tư Chính Hiên!"
Trong Tư Chính Hiên, Hoàng đế trầm ngâm đi tới đi lui, thấy Triệu Vương vừa vào cửa liền nhanh chóng quỳ xuống, ngài trầm mặc một lát rồi nhàn nhạt phán: "Ngươi dạy nhi tử thật tốt!"
Mặc dù là phụ tử, nhưng bên cạnh quan hệ cha con thì còn có đạo quân thần, cho nên Triệu Vương tuy ở trên chiến trường mọi việc đều thuận lợi, ngay lúc này lại không tự chủ được mà cảm thấy sống lưng phát lạnh. Ông hít một hơi thật sâu, móc ra một quyển tấu chương từ trong ngực hai tay dâng lên.
"Phụ hoàng, nhi thần không biết hắn dám cả gan làm loạn như thế! Đám tặc đảng mưu phản mưu nghịch này hẳn nên toàn bộ xử tử để răn đe cảnh cáo, nếu không sẽ nuôi dưỡng mầm mống sinh họa, đâu có đạo lý nào mà lại khoan thứ? Không những thế, nhi thần khẩn cầu xử phạt hơn ba trăm người kia ở mức cao nhất theo pháp luật, lăng trì xử tử mấy người dòng chính của tặc đầu Thư thị trước mặt mọi người, đám còn lại đều bêu đầu thị chúng. Còn hơn sáu trăm quân binh Liêu Đông đi theo bọn phản nghịch, tất cả đều chém đầu, toàn bộ gia quyến lưu đày đến Lĩnh Nam Quỳnh Châu, dùng đây làm bài học cho những kẻ dám có tâm mưu phản trong thiên hạ!"
Hoàng đế thấy Triệu Vương đôi tay nâng tấu chương, lia mắt về hướng Lý Trung liếc một cái, thấy vị thái giám cận thân của mình cũng bị ngạc nhiên. Hoàng đế tính tính canh giờ cũng biết Triệu Vương không thể có tin tức linh thông đến thế, đâu thể nào vừa nghe tin đã kịp viết tấu chương? Vì thế, ngài ra hiệu cho Lý Trung tiến lên tiếp nhận sổ con, lập tức ngồi xuống tỉ mỉ đọc một lượt. Nhìn nét chữ ngay ngắn, cách dùng từ đặt câu đều được suy nghĩ cặn kẽ, xác thật do Triệu Vương tự tay viết đã lâu, ngài liền biết quả nhiên Trần Thiện Chiêu phát tác tính tình ngờ nghệch, không chịu thương lượng với phụ thân đã vội chạy đến gặp mình cầu tình, lập tức thở dài một hơi.
Người làm cha thì luôn mồm kêu giết, kẻ làm nhi tử thì lại tâm tâm niệm niệm muốn xin khoan thứ, hai cha con sao mà khác nhau như vậy? Nhìn Triệu Vương vẫn quỳ gối chỗ đó, Hoàng đế trầm ngâm thật lâu cuối cùng gắt gỏng: "Đứng lên đi."
Lúc này Triệu Vương mới cúi đầu đứng dậy, nhưng nghe câu hỏi tiếp theo của Hoàng đế, ông nhịn không được lại giật mình.
"Nói xem, trẫm phải xử trí nhi tử của ngươi thế nào?"
"Đều là nhi thần không biết cách dạy dỗ." Triệu Vương cắn chặt răng, rốt cuộc lại quỳ xuống lần nữa, "Thay vì xử phạt hắn, xin phụ hoàng hãy xử phạt nhi thần. Từ nhỏ hắn đã ở kinh thành, nhi thần và mẫu thân hắn không thể ân cần dạy bảo ngày ngày, dù có sai cũng đều là nhi thần sai."
"Thằng bé vẫn luôn ở kinh thành, trẫm làm tổ phụ luôn ân cần dạy bảo nó nhân hiếu, ngươi nói vậy, chẳng lẽ không phải do trẫm dạy dỗ vô phương, đều là trẫm sai?" Thấy Triệu Vương kinh sợ đan xen ngẩng đầu lên, Hoàng đế chậm rãi nói, "Đủ rồi, ngươi làm nhi tử nếu biết mình dạy dỗ vô phương, trở về sao chép mười lần Hiếu kinh."
Triệu Vương không ngờ Hoàng đế lại giơ cao đánh khẽ như vậy, cứ quỳ dưới đất ngây ngẩn cả người. Mãi đến khi Hoàng đế nhướng mày, Triệu Vương mới cuống quít hành lễ đáp ứng. Nhưng trước khi thỉnh an cáo lui, ông nhịn không được mở miệng: "Phụ hoàng, nhi thần tính đón Thiện Chiêu về phủ, không biết..."
"Khỏi cần, cứ để thằng bé dưỡng thương ở Càn Thanh Cung!" Thấy bộ dạng khó tin của Triệu Vương, Hoàng đế tự giác cười khổ, "Cứ hết lần này đến lần khác, chỉ có thằng ngốc con ngươi mới dám chạy ra khuyên ngăn trong khi người khác đều trốn rất xa, trẫm sẽ không trách tội nó. Trước đó trẫm dưới cơn giận dữ làm nó bị thương, hiện giờ thật sự hối hận! Lúc này thằng bé còn chưa tỉnh lại, không cần tùy tiện di chuyển. Chờ thằng bé tỉnh, dĩ nhiên trẫm sẽ sai người đưa nó về."
Triệu Vương do dự một lát rốt cuộc cũng phải đáp ứng. Nhưng khi một đường lui về phía sau ra khỏi Tư Chính Hiên, ông nhịn không được ngẩng đầu trộm liếc Hoàng đế một cái, thình lình bắt gặp trên gương mặt luôn cương ngạnh của phụ hoàng toát ra vài phần hối hận hàng thật giá thật. Một khắc kia, Triệu Vương gần như cho rằng mình bị hoa mắt, mãi đến khi ra tới Càn Thanh Môn, trong lòng ông vẫn kinh ngạc không thể giải thích được.
"Tam ca!"
Triệu Vương đang thất thần nghe tiếng gọi lập tức ngẩng đầu lên, nhận ra là Thái tử, ông nhanh chóng nghiêng người lui về phía sau một bước chuẩn bị hành lễ. Nhưng còn chưa đợi Triệu Vương quỳ xuống, Thái tử liền nắm chặt tay ông đỡ lên rồi nói: "Chuyện của Thiện Chiêu ta đã nghe xong, trước nay hắn vẫn luôn cố chấp như thế nhưng phụ hoàng chưa từng trách tội, chắc hẳn lần này cũng không có gì quan trọng. Tam ca cứ yên tâm, không cần lo sợ quá mức."
"Đa tạ Thái tử điện hạ quan tâm."
Triệu Vương thất thần đáp, nói vài câu có lệ với Thái tử trong chốc lát, cuối cùng được thoát thân bèn vội vàng rời cung, vẻ mặt ngưng trọng từ nãy đến giờ vẫn chưa giãn ra. Ông không thể nào ngờ được, hóa ra Trần Thiện Chiêu không đơn giản chỉ quỳ gối trước Càn Thanh Cung cầu tình, lại còn ở trước mặt Hoàng đế hùng hồn can gián một hồi, đứa nhỏ này không muốn sống nữa sao? Đến mai đã là ngày nạp chinh, qua mấy hôm nữa liền phải thành hôn, Trần Thiện Chiêu lại ở trong tình trạng này, hỉ sự êm đẹp rốt cuộc...
"Sớm biết vậy không nên để hắn quậy lung tung..."
Triệu Vương thốt ra một câu không thể nghe rõ, cuối cùng nhẹ nhàng lắc đầu.
Mời vào wattpad ủng hộ nhà bà còm
Thái tử vào Tư Chính Hiên vấn an xong bèn thật cẩn thận dẫn đề tài sang người Trần Thiện Chiêu. Nhưng lời cầu tình hoa mỹ chỉ mới nổi lên khúc dạo đầu đã bị Hoàng đế cắt ngang.
"Trẫm còn chưa già tới mức hồ đồ, không những sẽ không trị tội thằng bé, lại còn thưởng nó có công can gián! Trẫm có vô số tôn tử, những đứa cùng tuổi thằng bé cũng không ít, vậy mà trước nay chưa từng có đứa nào dám ra mặt trong những chuyện lớn như vậy, thế mà thằng bé lại liên tiếp khuyên ngăn hai lần, thật là Đệ Nhất Hoàng tôn của trẫm! Truyền lệnh cho Hình Bộ, ấn theo luật mưu phản, toàn bộ kẻ tham gia tặc đảng đều chém đầu, thê thiếp nhi nữ trao cho phủ Triệu Vương và phủ Võ Ninh Hầu làm nô, phụ mẫu tổ tôn huynh đệ lưu đày hai ngàn dặm. Thằng nhóc ngốc kia khuyên can không sai, một khi trẫm đã định ra luật pháp thì không nên thực hiện tùy theo vui buồn."
Hơn phân nửa số người có thể sống sót trong trận trừng phạt lần này!
Đối mặt với sự khoan thứ bất thình lình của Hoàng đế, vốn dĩ Thái tử đã soạn thảo một đống lớn lời hay để cầu tình tức khắc ngây ra như phỗng. Hắn biết ngay lúc này có nói gì nữa cũng vô ích, chỉ có thể vâng vâng dạ dạ đáp ứng. Cuối cùng, khi sắp sửa lui ra thì đột nhiên nghe Hoàng đế phán một câu.
"Ngươi là Đông Cung trữ quân, có một số việc không nên chờ đám hậu bối tới khuyên ngăn trẫm!"
"Vâng, sau này nhi thần sẽ ghi nhớ!"
Thái tử cắn chặt răng, khó khăn lắm mới thốt ra được một câu. Chờ đến khi cúi đầu rời khỏi Tư Chính Hiên, sắc mặt của hắn lập tức âm trầm. Hoàng đế cứ đụng phải chuyện gì liên quan đến Thư thị là nổi cơn giận dữ lôi đình nên không ai dám đi châm ngòi nổ. Chỉ có thằng nhóc Trần Thiện Chiêu kia thật sự ngốc mà được phúc, hai lần đụng vào vảy ngược của Long tử mà vẫn không bị trách tội! Tuy nhiên ngay lúc này, Trần Thiện Chiêu rốt cuộc vẫn chưa biết sống chết ra sao, thế mà Hoàng đế còn muốn nhi tử hắn đây sau này phải đứng ra khuyên ngăn, vậy sao thời điểm phát tác cơn thịnh nộ lại không biết kiềm chế một chút? Cứ nhìn bộ dáng hôn mê bất tỉnh của "Đệ Nhất Hoàng tôn" Trần Thiện Chiêu kia kìa, thần tử nào có chút đầu óc làm sao còn dám can ngăn?!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.