Trước ngày thêm trang, Long Bình Hầu phu nhân đã nghiêm túc suy xét xem ai có thể tới. Trương Kỳ và Chương Hàm tuy chỉ mới quen Trương Như ở chùa Long Phúc nhưng rất thật lòng giúp đỡ nàng nên thành thân thiết. Cho nên khi Trương Như được định làm Tri Vương phi, chuyện đầu tiên là mời hai người bạn qua phủ, hôm nay thêm trang cũng là trước tiên phái người truyền tin, trăm triệu lần không ngờ Cố Trừ và Cố Ngọc cũng tới. Trương Như đứng trước cửa chính phòng, thấy mẫu thân đưa Võ Ninh Hầu cùng ba thiếu nữ với dáng vẻ khác nhau tiến vào, đáy lòng không nhịn được sinh ra một tia khẩn trương. Cố Trừ mặc áo vạt chéo màu đỏ nhũ bạc thêu hoa văn mẫu đơn phú quý chỉ vàng, phía dưới là váy Tương vàng xanh, đầu cài trâm song điệp, cổ đeo chuỗi ngọc năm màu khắc hoa mai, trước nay truyện được nhà bà còm làm đăng ở ωattpa∂ cô nàng luôn có vẻ ngạo nghễ độc lập thì hiện giờ chưng diện kiểu này càng thêm phú quý nghiêm trang. So sánh với Cố Trừ, Cố Ngọc trước kia luôn ăn mặc lộng lẫy thì hôm nay lại chỉ diện áo màu ngọc bích và váy màu xanh lá ngải, kết hợp với trang sức phỉ thúy trông cô nàng rất duyên dáng yêu kiều. Trương Kỳ vẫn chưa xả tang nên mặc một thân váy trắng thuần khiết, nhìn mộc mạc mà lịch sự tao nhã. Còn phần Vương phu nhân ăn mặc rất bình dị với áo sắc thu, trông vừa không cổ hủ mà vừa ung dung ổn trọng. Trương Kỳ vừa thấy Chương Hàm liền vô cùng mừng rỡ nhưng vẫn cố gắng khắc chế, theo Vương phu nhân Cố Trừ Cố Ngọc tiến lên chào hỏi Trương Như Chương Hàm. Nhân lúc không ai chú ý cô nàng bèn đi chậm lại vài bước, lanh lẹ kéo tay Chương Hàm chớp chớp mắt ra hiệu. Chờ đến khi mọi người đều vào nhà, Trương Kỳ giữ Chương Hàm dừng lại phía sau rồi nhỏ giọng thì thầm: “Nhị bá mẫu xin phép Thái phu nhân cho Đại tỷ tỷ và Tam tỷ tỷ theo ta tới đây.” “Ừ, dù sao Tri Vương điện hạ cũng là ngoại tôn của Thái phu nhân, cho Như tỷ tỷ mặt mũi đồng nghĩa với cho Tri Vương điện hạ thể diện.” Chương Hàm nhẹ nhàng trả lời rồi ghé tai Trương Kỳ nói nhỏ, “Chờ mấy ngày nữa ta sẽ đưa thiệp mời muội đến nhà rồi hãy tâm sự. Nơi này rốt cuộc không thể so với trong nhà, có nhiều chuyện không tiện nói.” “Vâng.” Mặc dù tỷ muội gặp nhau chỉ có thể lặng lẽ trao đổi vài câu, nhưng Chương Hàm thấy sắc mặt Trương Kỳ hồng hào dáng vẻ điềm nhiên, liền biết cô nàng vẫn sống khá tốt khi mình không ở Cố gia, trong lòng an tâm không ít. Lần này Vương phu nhân mang theo nữ nhi chất nữ đến tặng quà cưới, mời vào ωtpd ủng hộ bà còm vừa ra tay là một tấm gương pha lê thật to, bốn bộ lông chồn bạc, mười cuộn lụa, mười cuộn gấm hoa... tổng cộng hơn bốn mươi cuộn vải vóc, ngoài ra còn tủ gỗ long não, đồ gỗ gia dụng, hai hộp trang sức, bình hoa đồ cổ, bấm ngón tay tính toán có lẽ cũng phải được mười gánh. Chương Hàm không khỏi nhủ thầm -- người Cố gia tuy theo chủ nghĩa thực dụng nhưng khi ra tay tuyệt đối không bủn xỉn. Đối mặt với quà cưới hậu hĩnh như vậy, Long Bình Hầu phu nhân vừa líu lưỡi vừa cảm kích, Trương Như cũng kinh sợ từ chối một hồi mới miễn cưỡng nhận lấy. Chủ khách vừa ngồi không bao lâu thì người đến tặng quà cưới càng lúc càng đông. Ngoại trừ Công chúa Gia Hưng đích thân đi một chuyến, không thiếu các gia đình huân quý lâu đời trước kia kề vai đánh giặc với lão Long Bình Hầu nhưng sau lại dần dần xa cách cắt đứt lui tới. Từng vị cáo mệnh phu nhân mỉm cười tiến vào, mang đến quà cưới tuyệt đối không keo kiệt. Mỗi người tặng ít nhất một hai gánh của hồi môn. Mới đầu Long Bình Hầu phu nhân còn kinh ngạc ngoài ý muốn, đến cuối cùng nhìn những thứ kia thật có chút chết lặng. Chủ nhân còn bị kinh hãi đến thế thì đừng nói là hạ nhân. Từ khi Long Bình Hầu chỉ còn chức quan nhàn tản rồi lại bệnh liệt giường, trong nhà do Thân thị thân mẫu của thế tử cầm quyền nên phủ Long Bình Hầu dần dần bị loại ra khỏi vòng cáo mệnh huân quý không ai lui tới, đã nhiều năm không có quang cảnh náo nhiệt rầm rộ đầy thể diện như vậy. Thân thị nhìn quà cưới được nâng vào liên miên không dứt ghen tức đến mức nghiến răng kèn kẹt, khổ nỗi chỉ có thể thầm chửi rủa trong lòng. Ngày thêm trang hôm nay khiến mặt mũi phủ Long Bình Hầu vô cùng vẻ vang, không những thế còn thêm hai ba mươi gánh của hồi môn cho Trương Như. Khi Chương Hàm ngồi xe về nhà, trong lòng cũng đã đoán được nguyên nhân. Xét cho cùng thì Tri Vương là nhi tử duy nhất của Cố Thục Phi, là ngoại tôn của Cố gia, cho nên ngày thêm trang cho Trương Như nếu quá tồi tệ, không những Tri Vương mất mặt mà Cố Thục Phi và Cố gia cũng sẽ bị người chê cười. Với sự ảnh hưởng của Cố gia trong vòng huân quý, nhờ mọi người giúp đỡ một chút như vậy coi như cũng có tình có lý. Đương nhiên, sau buổi thêm trang khoa trương như vậy, tương lai Trương Kỳ xuất giá cũng không có ai dám khinh thường. Đây chính là phong thái làm việc của đại gia, hạng người tiểu nhân không phóng khoáng như Thân thị tuyệt đối không thể ngờ được! Truyện này do bà còm biên tập nè Hôm sau là ngày bên nhà lang quân tới thúc trang, Chương Hàm là cô nương chưa gả nên không tiện ra mặt, bèn đuổi Đại ca Chương Thịnh đến hỗ trợ nhân tiện tìm hiểu. Mãi đến giờ Thân Chương Thịnh mới trở về, vừa thấy nàng thì trưng ra vẻ mặt như nuốt phải ruồi: “Thật là âm hồn bất tán, hôm nay người dẫn đầu thúc trang chính là Triệu Vương Thế tử!” “Sao lại thế?” Chương Hàm sửng sốt hỏi, “Tri Vương điện hạ còn có vài hoàng đệ, đâu thể nào tới phiên một chất nhi đi thúc trang?” “Hoàng gia làm hôn sự cũng không phải như dân gian, đâu muốn huy động những thân vương tôn quý đi làm loại tục lệ này?” Chương Thịnh vẫn khó chịu với việc muội muội phải gả vào hoàng gia nhiều quy củ, hừ lạnh một tiếng, “Theo lệ thường thì trong cung chỉ phái một thái giám đến nhà Vương phi, đưa hai con dê hai mươi bình rượu và hai hộp trái cây, thế là nhà Vương phi phải ngoan ngoãn đưa của hồi môn đến vương phủ. Cũng không biết ông tướng thế tử kia bộ hết chuyện làm hay sao mà lại đoạt lấy cái vụ thúc trang cà chớn này.” Mặc dù Đại ca cứ luôn miệng mắng Trần Thiện Chiêu lì lợm la liếm, âm hồn không tan, Chương Hàm vốn muốn cười nhưng lại không tự chủ được nhớ đến lời dặn dò hôm chàng tới thăm nhà, bất chợt cứ thế mà ngẩn ngơ. Trần Thiện Chiêu và Tri Vương Trần Dung xác thật tình cảm thâm hậu, hai người cùng tiến cùng lui không phải một hai lần, cho nên anh chàng tự mình tới cửa thúc trang càng biểu hiện tình cảm thân thiết. Loại hành động nhìn như không cần quan tâm nguyên do nhưng một khi vào tay Trần Thiện Chiêu, không hiểu sao nàng lại cảm thấy bất an. Chương Thịnh thấy một tràng cằn nhằn của mình khiến muội muội ngơ ngẩn, không khỏi vô cùng hối hận vội vàng hắng giọng: “Ta chỉ nói năng tùy tiện, muội ngàn vạn lần đừng để bụng! Thật ra hắn đã làm rất tốt, trên đường những đại cô nương tiểu tức phụ đều cho rằng hắn là hậu sinh tầm thường đi thúc trang, sau mới biết đó là Triệu Vương Thế tử, không ít người một đường chạy theo... Khụ khụ, nói tóm lại, ông tướng này phẩm mạo đều chấp nhận được, tương đối xứng đôi với muội!” Nói năng lung tung vớ vẩn một hồi, Chương Thịnh rốt cuộc chống đỡ không nổi, vội vàng tìm cớ chuồn mất. Đại ca vừa đi, Chương Hàm chống khuỷu tay lên tay vịn phát ngốc một hồi lâu, cuối cùng phân phó nha hoàn đi mời Thẩm cô cô tới. Nhưng khi Thẩm cô cô vào phòng, nàng lại do dự hồi lâu, khó khăn lắm mới hạ quyết tâm. “Thẩm cô cô, ta có chuyện muốn xin cô cô hỗ trợ. Ta ra cửa không tiện, cha và ca ca thì lúc nào cũng lo cho ta, vì thế đôi khi chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu. Nhờ cô cô gần đây thường xuyên tìm hiểu tin tức trong cung, bất luận có chuyện gì xảy ra xin ngàn vạn lần đừng gạt ta.” Lời cầu giúp đỡ không đầu không đuôi khiến Thẩm cô cô ngạc nhiên. Thấy Chương Hàm không hề có chút nào muốn nói giỡn, bà cân nhắc ngụ ý lời này một hồi lâu rồi mới nhún gối: “Vâng, nô tỳ biết rồi.” Sau ngày phủ Long Bình Hầu phát trang thì tới lễ nghênh thân hồi vương phủ hành lễ hợp cẩn. Ngày kế đôi tân hôn triều kiến Hoàng đế, được ban yến xong thì mời vào ωtpad thăm nhà bà còm bái kiến chư phi hậu cung, ngày thứ ba triều kiến Đông Cung Thái Tử và Thái Tử Phi, đến ngày thứ tư mới hồi môn. Mặc dù tất cả lễ vật đều đã được định sẵn theo lễ chế, Tri Vương Trần Dung tặng thêm một tấm chăn da gấu cho nhạc phụ nằm trên giường, tặng nhạc mẫu một ghế bành to rộng, một áo choàng lông chồn tía. Chương Hàm liền biết ít nhất trong mấy ngày tân hôn vừa qua đôi phu thê sống chung thật sự hài hòa, tất nhiên an tâm hơn nhiều. Nhoáng lên đã qua một tháng, sau khi Chương Hàm đi thêm trang cho Cố Trừ thì đến hôn sự của Hàn vương rồi Việt Vương. Nàng đưa thiếp mời Trương Kỳ đến nhà làm khách một hồi, ngoài ra cuộc sống vẫn an tĩnh bình lặng. Màn phong ba nàng lo lắng vẫn chưa xảy ra, triều dã đang luôn gió êm sóng lặng, dường như sự khải hoàn của Triệu Vương kết hợp với hết hôn sự này đến hôn sự khác khiến kinh thành đắm chìm trong cảnh tượng thịnh vượng thái bình. Nhưng càng như thế thì quả tim luôn treo cao của Chương Hàm càng khó có thể buông xuống. Mặc dù xiêm y bao gối chăn màn cùng tất cả đồ may thêu muốn tặng công bà tiểu thúc tiểu cô đều chuẩn bị đầy đủ, trong lòng Chương Hàm vẫn cứ trống vắng không thể lấp đầy. . Xin ủng hộ chúng tôi tại || TRЦ мtrцуen.m e || Rốt cuộc chịu được đến một ngày trước lễ nạp chinh, Chương Hàm vừa không muốn đọc sách cũng không muốn ra ngoài sân giải sầu, ngồi trước giá thêu dưới cửa sổ hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định tùy tiện thêu chút gì đó để giết thời gian còn có thể dời đi lực chú ý. Chương Hàm sai Phương Thảo tìm tới một xấp mẫu thêu mới, lục xem hồi lâu cuối cùng phát hiện một mẫu Uyên ương hí thủy sống động đáng yêu bèn nhịn không được chọn ra. Sau khi trầm ngâm ngắm nghía một lúc, cuối cùng nàng đặt một tấm lụa trắng phía trên mẫu thêu, nhẹ nhàng dùng bút phác họa từng đường cong. Thời gian chậm rãi trôi qua, nàng sắp phát họa xong đôi uyên ương, đang tính đồ nét bút cuối cùng đột nhiên nghe bên ngoài truyền vào giọng Thẩm cô cô. “Cô nương ở trong sao?” “Là Thẩm cô cô à? Mời vào.” Chương Hàm buông bút trong tay, thấy Phương Thảo vội vàng vén mành cho Thẩm cô cô tiến vào, mà người sau hôm nay tiến cung, sắc mặt tuy trấn định nhưng ánh mắt lại toát ra một tia nôn nóng giấu không được. Chương Hàm lập tức đưa mắt ra hiệu cho Phương Thảo, chờ Phương Thảo ra khỏi phòng, nàng liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì ạ?” “Thế tử gia...” Thẩm cô cô chỉ cảm thấy ngàn vạn chữ đang quay cuồng trong đầu, mất một lúc sắp xếp lại suy nghĩ mới cố hết sức bình tĩnh nói, “Hoàng Thượng muốn giết toàn bộ tộc nhân Thư thị và đầu lĩnh phản tặc do Triệu Vương điện hạ bắt được khi bình định Liêu Đông, hơn nữa còn có phụ nữ và trẻ em tổng cộng ba trăm lẻ ba người. Thế tử gia dâng tấu khuyên ngăn không thành, bèn nhất định quỳ gối trước Càn Thanh Cung cầu khẩn, bị Hoàng Thượng triệu vào khiển trách mạnh mẽ một phen. Thế tử gia phạm vào bướng bỉnh ở ngự tiền kiệt lực can gián, kết quả...” “Kết quả thế nào?” Thấy Thẩm cô cô đột nhiên dừng lại, giọng nói Chương Hàm đã bắt đầu run rẩy. “Hoàng Thượng dưới cơn thịnh nộ tiện tay ném xuống ống đựng bút, không khéo trúng ngay đầu Thế tử. Nghe nói... Thế tử máu chảy đầy mặt vẫn cận lực can gián nên làm theo luật pháp, sau đó bèn ngất đi, hiện giờ còn ở trong cung.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]