"Khi ngươi từ Cảnh gia bị đưa đến Trương gia, đã ngây người ở đàng kia được mấy ngày?"
"Đã được..." Vãn Thu chần chờ bấm tay tính tính rồi mới ấp úng nói, "Tổng cộng không quá mười mấy ngày ạ."
"Hạ nhân ở Trương gia ngươi quen biết được mấy người?"
"Thật ra có thể gọi tên nói chuyện với tất cả đấy ạ." Vãn Thu thấy Chương Hàm có vẻ không tin bèn vội vàng giải thích, "Bất chợt bị đưa đến chỗ xa lạ, nô tỳ sợ gặp chuyện mà hai mắt bôi đen, hơn nữa Cảnh gia đã phân phó qua, cho nên nô tỳ cố gắng kết bạn trên dưới, không ít người đã nhận lợi ích từ nô tỳ. Hạ nhân Trương gia không nhiều lắm, dường như vừa gặp phải chuyện lớn gì đó nên coi bộ mọi người đều nơm nớp lo sợ."
Tuy nói sau khi phụ mẫu Ninh Hương tới đây có lẽ cũng sẽ tìm hiểu được những tin tức nàng muốn, nhưng rốt cuộc chắc hẳn bọn họ không lanh lợi bằng Vãn Thu. Chương Hàm vừa nghe vừa gật đầu, trong lòng hiểu rõ quả nhiên Trương Xương Ung là loại chủ nhân khắc nghiệt với thủ đoạn thiếu tình cảm thì không cách gì khiến người trung thành với hắn, giọng điệu trở nên ôn hòa hơn: "Thư đồng hầu hạ bút mực trong thư phòng ngươi có quen biết không?"
"Vâng. Nghe nói lúc trước là do Trường Sinh và Vạn Phúc hầu hạ, sau đó Trường Sinh bị tống cổ đến phòng chất củi làm tạp dịch. Vạn Phúc lanh lợi nhưng lại là người nói nhiều, được nô tỳ tặng một túi tiền bèn than vãn với nô tỳ nỗi lo lắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-hoa-phu-quy-phu-thien/1148393/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.