Edited by Bà Còm in Wattpad
Tia chớp cứ lóe lên rồi tiếp theo là tiếng sấm nổ ầm, thanh âm mưa rền gió dữ ngoài cửa sổ vang vọng không dứt bên tai, Thái phu nhân đã ngồi dậy khoác áo ngoài, ngón tay mân mê từng viên Phật châu, nhắm mắt khẽ khàng tụng kinh. Mãi đến khi Lục Bình về lại, Sở mụ mụ vào phòng nhẹ nhàng bẩm báo, lúc này Thái phu nhân mới mở mắt.
“Thái phu nhân, biểu tiểu thư và Hàm cô nương vẫn ổn, nói là đa tạ ngài quan tâm.” Lục Bình đã sớm sai tiểu nha đầu giúp mình đem về phòng đôi giày thêu được Chương Hàm tặng, lúc này đứng trước mặt Thái phu nhân, trên chân vẫn mang đôi giày cũ còn ướt hơn so với hồi nãy, ngay cả cổ áo và vạt áo trước cũng bị nước mưa làm ướt. Lục Bình hơi chựng lại một chút, thấy trong phòng ngoại trừ Sở mụ mụ và Bạch Chỉ thì cũng không còn ai khác bèn nhỏ giọng bẩm lại, “Hàm cô nương còn nói, nếu buổi sáng ngày mai Anh Thảo vẫn chưa trở về, xin Thái phu nhân có thể điều Vãn Thu qua bên đó hay không? Dù sao Vãn Thu cũng là người Trương gia đưa lại đây, để Vãn Thu hầu hạ trong Đông sương phòng coi như danh chính ngôn thuận, người ngoài khó mà dị nghị. Biểu tiểu thư lại nói, ngoài tiền viện không có ai khác để sai bảo, cũng muốn đưa phụ mẫu của Ninh Hương từ Trương gia vào phủ.”
Nghe vậy, đừng nói là Sở mụ mụ và Bạch Chỉ đều rất kinh ngạc, ngay cả Thái phu nhân cũng hơi sửng sốt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-hoa-phu-quy-phu-thien/1148392/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.