Nơi Chương Hàm không muốn đi nhất chính là phủ Tần Vương. Nhớ trước đây nàng đối đầu với nhi tử của Tần Vương ở chùa Long Phúc chỉ vì nàng sợ Trương Kỳ bị hỏng thanh danh. Nàng và Trương Kỳ 'cùng vinh hoa chung tổn hại', hơn nữa Trương Xương Ung còn nắm trong tay mẫu đệ của nàng, cực chẳng đã mới phải ra hạ sách 'đập nồi dìm thuyền', chỉ ước 'đuổi hổ nuốt sói' bình an vượt qua sự tình kia. Thế nhưng Tần Vương phi đã mời thì nàng là một giới dân nữ không thể nào cự tuyệt, mặc dù không tình nguyện nhưng bắt buộc phải đến đó một chuyến. May mà Thái phu nhân cũng cảm thấy lời mời này cổ quái, vì thế bà giữ ba tỷ muội Cố Ngọc ở nhà rồi nhờ Công chúa Gia Hưng chiếu ứng nàng cẩn thận, cuối cùng Chương Hàm có thể an tâm hơn một chút. Công chúa Gia Hưng cố ý dời chậm lại hai ngày chưa hồi phủ Công chúa, hôm nay cùng Chương Hàm ngồi chung chiếc xe ngựa mái xanh có tua bạc rũ xuống đi đến phủ Tần Vương. Ngừng xe ở nhị môn, Chương Hàm xuống trước rồi đỡ Công chúa Gia Hưng xuống sau, vừa quay người liền thấy cửa bên kia có mấy ma ma và nha hoàn vây quanh một phu nhân trung niên. Vị phu nhân trung niên kia đầu đội mũ phượng khảm ngọc, mỏ phượng bằng san hô, hai bên cài trâm lược khảm ngọc trai và ngọc thạch, búi tóc cắm trâm phượng bằng vàng, kết hợp với bộ áo dài đỏ rực và áo choàng vai cùng màu, trông càng thêm rực rỡ khí phái. “Thập nhị nương đã tới!” Tần Vương phi Vi thị tươi cười đón chào. Thấy Công chúa Gia Hưng hơi nhún gối hành lễ, bà vội vàng mỉm cười đáp lễ, sau đó mới quan sát Chương Hàm đang cúi người hạ bái, vươn tay nâng người lên. “Đều không phải người ngoài, không cần đa lễ.” Vi thị thân thiết phân phó một câu, lại quan sát Chương Hàm một lần nữa từ trên xuống dưới rồi mới thâm trầm nói với Công chúa Gia Hưng, “Khó trách nghe nói Võ Ninh Hầu Thái phu nhân đối xử với cô nương này như ngoại tôn nữ ruột thịt, quả nhiên là dung mạo đẹp phẩm cách tốt. Thập nhị nương trở về nhớ thay ta nói một tiếng với Thái phu nhân, đều do ta quản thúc vô phương, chuyện trước đó hai tên nghiệp chướng kia đều đã phạt qua, sau này tất nhiên kêu bọn họ tới cửa tạ tội.” “Tạ tội thì không cần.” Công chúa Gia Hưng và Nhị ca Tần Vương không có bao nhiêu tình cảm, hôm nay lại đây cũng vì bất đắc dĩ, chỉ cười nhàn nhạt, “Tuy nhiên bọn chúng đều không phải con nít, cứ hồ nháo như vậy truyền tới tai phụ hoàng thì cũng không tốt cho Nhị ca Nhị tẩu.” Vi thị nghe vậy sắc mặt cứng đờ, cố gắng mỉm cười gật đầu, đang muốn phân phó người đưa Công chúa Gia Hưng vào trong, bên kia lại có người cao giọng bẩm báo: “Vương phi, Triệu Vương Phi tới rồi!” Công chúa Gia Hưng vốn đang lôi kéo Chương Hàm muốn đi vào, lúc này nghe được lời này lập tức quay lại, lặng lẽ nói thầm với Chương Hàm: “Tam tẩu của ta là người rộng lượng lanh lẹ, mấy tỷ muội chúng ta đều thích tẩu ấy. Chúng ta dừng lại đây chờ một chút rồi đi vào cùng Tam tẩu. Hơn nữa, gia đình muội có vẻ rất có duyên với Tam ca, có lẽ Tam tẩu cũng biết muội đấy.” Cha huynh mới vừa điều nhập dưới trướng Triệu Vương, Triệu Phá Quân cùng lắm chỉ là một giới tiểu quan, nếu đây cũng được coi như có duyên thì người có duyên trên đời không khỏi quá nhiều. Chương Hàm thầm nghĩ đạo lý này, lặng lẽ lui ra phía sau nửa bước nhưng ánh mắt vẫn không khỏi ngóng về phía cuối đường. Nhớ trước đây lúc đi theo Cố phu nhân, nàng đã nghe nói qua về thanh danh hiền huệ của Triệu Vương Phi. Triệu Vương Phi Phó thị xuất thân danh môn, gả cho Triệu Vương không bao lâu liền trước sau sinh đích Trưởng tử và đích Tứ tử, sau đó lại tự mình dạy dỗ thứ xuất Tam tử, nội vụ của Vương phủ quản lý gọn gàng ngăn nắp, chưa từng có bất cứ chuyện gì khiến người ngoài có thể đồn đãi gièm pha, nghe nói sống với Triệu Vương cũng là cầm sắt hài hòa. Ngay cả đối với người thích bắt bẻ như Cố phu nhân, cùng lắm chỉ có thể ngầm nhận xét Triệu Vương Phi coi bộ đang sống giả tạo, ngoài ra không bươi móc được bất cứ chỗ sai nào để phê phán. . ||||| Truyện đề cử: Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình ||||| Không bao lâu, một chiếc xe ngựa từ từ tiến tới. So sánh với chiếc xe mui xanh tua bạc vốn không hề xa hoa của Công chúa Gia Hưng, chiếc xe ngựa này còn đơn giản hơn thế nữa, ngoại trừ mộc bài hình phượng sơn son đỏ gắn trên xe để tỏ thân phận, ngoài ra không còn bất kỳ trang trí gì khác. Lúc mành kiệu vén lên, một phụ nhân trung niên được thị nữ đỡ tay chậm rãi xuống xe. Chương Hàm nhịn không được liếc một cái về phía Tần Vương phi châu ngọc đầy đầu, sau đó lại nhìn về phía Triệu Vương Phi -- hai bên tóc mai cài hai đóa cung hoa nhỏ vô cùng đơn giản, trên đầu chỉ cắm đúng một cây trâm vàng mẫu đơn, ngoài ra không có bất kỳ trang sức kim ngọc nào khác, ngay cả vành tai cũng đeo một đôi bông ngọc trai vô cùng đơn giản, trên mặt thoa một lớp phấn mỏng nhưng không kém phần cao quý đoan trang. “Tam tẩu đúng là càng ngày càng trẻ ra!” Công chúa Gia Hưng đảo khách thành chủ tiến lên đón chào, hờn dỗi trách, “Nghe nói Tam tẩu vào kinh cũng đã mấy ngày rồi, thế mà chẳng có một tấm thiệp mời gởi đến đám tỷ muội chúng ta, chỉ riêng vấn đề này là Tam tẩu thật không bằng Nhị tẩu!” Tuy nói nói Tam tẩu không bằng Nhị tẩu nhưng Chương Hàm thấy Công chúa Gia Hưng thân mật ôm cánh tay Triệu Vương Phi, so sánh với thái độ dị thường lãnh đạm khi gặp Tần Vương phi mới vừa rồi, Chương Hàm dĩ nhiên có thể nhìn ra vài phần thân sơ bất đồng. Quả nhiên, Triệu Vương Phi cười vỗ vỗ tay Công chúa Gia Hưng nói: “Vừa mới vào kinh đã gặp chuyện như vậy, ta nghĩ trước hết vẫn không nên rêu rao, chỉ qua hai ngày nữa là mồng tám tháng chạp, đang định mời mọi người đến phủ tụ tập gia yến, vừa vặn gặp ngay lúc Nhị tẩu cũng mời, vậy đỡ cho ta phải tốn công bố trí, coi như tiết kiệm được một chầu rượu và thức ăn!” Hai tức phụ gần như gả vào hai Vương phủ cùng một lúc, lại cũng gần như cùng một lúc sinh hạ trưởng tử, Tần Vương phi và Triệu Vương Phi bất phân cao thấp cũng không phải một hai ngày. Hôn phu Tần Vương cùng Triệu Vương cũng nhận được Thánh sủng tương đương, Triệu Vương thế tử Trần Thiện Chiêu tuy không tính là xuất sắc nhưng lại là một con mọt sách, trong khi đó Tần Vương Thế tử thì như một con ma ốm, so thế nào cũng không bằng. Ngay cả về vấn đề nhân duyên trong Hoàng tộc, xuất thân của Tần Vương phi Vi thị lại kém xa so với Triệu Vương Phi Phó thị xuất thân danh môn. Ngay lúc này, nghe Phó thị nói như thế, Vi thị không khỏi bật cười một tiếng. “Nghe nói mỗi năm vào mùa đông, Tam đệ muội bỏ ra cả ngàn lượng vàng để thưởng cho gia quyến của hộ vệ Vương phủ vật liệu may mặc gạo thóc, đâu thể ngờ hiện giờ tới kinh thành ngược lại tiết kiệm đến thế.” “Ta thỉnh ít đi một bữa tiệc thì những gia quyến kia sẽ có thể thêm ấm no qua một mùa đông, cho nên phần tiết kiệm này tuy là cho bản thân, nhưng phần độ lượng là cho người khác. Nhị tẩu xưa nay ở Vương phủ không phải cũng rất mộc mạc hay sao? Nghe nói Nhị tẩu vẫn luôn áo váy giản dị, ngay cả bốn mùa xiêm y của nhi tử nữ nhi cũng không phải mỗi năm may mới, dĩ nhiên cũng cùng chung một đạo lý này.” Hai ba câu đã khiến Vi thị nghẹn đến á khẩu không trả lời được. Triệu Vương Phi thấy Công chúa Gia Hưng cười đến đôi mắt híp lại như hình trăng non, lại kéo một thiếu nữ đến hành lễ với mình, bà vội duỗi tay nâng người lên rồi hỏi: “Đây là...” “Là muội muội kết nghĩa!” Công chúa Gia Hưng cố ý lờ đi những giải thích phiền toái, trực tiếp hỏi, “Sao nào, Tam tẩu cảm thấy nàng thế nào?” “Muội muội kết nghĩa?” Triệu Vương Phi kinh ngạc, chờ Công chúa Gia Hưng giống như tiểu cô nương ghé vào tai bà thầm thì vài câu, bà mới bừng tỉnh ngộ ra bật cười: “Muội đó nhe, nói chuyện trước nay cứ thích làm ra vẻ bí mật.” Trách yêu xong liền mỉm cười nhìn Chương Hàm, khẽ gật đầu nói, “Hóa ra phụ huynh của Chương cô nương đều ở trong quân của điện hạ, vậy cũng là gia đình quân nhân, hôm nay gặp nhau thật là có duyên.” Nhìn Công chúa Gia Hưng lôi kéo Chương Hàm theo Triệu Vương Phi vào trong, trên mặt Vi thị lộ ra vài phần không hài lòng, nhưng ngay lập tức liền che giấu kỹ. Một lát sau, khách khứa lục tục kéo tới không ít, chỉ là đại đa số dường như đều hàn huyên vài câu cho có lệ rồi đi vào. Mãi đến khi một chiếc xe ngựa dừng lại ở nhị môn, bước xuống là một vị phu nhân khoảng ba mươi, Vi thị mới tươi cười đầy mặt mà tiến lên đón. “Tỷ tỷ!” “Muội muội!” Người tới chính là Vi thị muội muội tiểu Vi thị. Phụ thân Vi thị là Đô Đốc Thiêm Sự của Đô Đốc phủ, sau khi gả cho Tần Vương, Vi thị tất nhiên là tận hết sức lực giúp đỡ mẫu gia. Đầu tiên là xin Tần Vương điều Đại ca tới Thiểm Tây, mười mấy năm đã lên tới chức Đô Chỉ Huy Đồng Tri của Thiểm Tây Đô Vệ, ngay sau đó lại thu xếp cho muội muội một cửa hôn nhân tốt, đính hôn với Thế tử Thái Bình Hầu. Hôm nay bên trong yến khách có rất nhiều đệ muội và tiểu cô nhưng đều là người ngoài, chỉ có muội muội ruột thịt mới là người một nhà. Đây cũng là lần đầu tiên Vi thị gặp lại muội muội sau khi vào kinh, ngay lúc này cũng không rảnh lo nói xấu ai, lôi kéo tay người vừa xuống xe thấp giọng hỏi: “Nhà muội còn ổn cả chứ?” “Tỷ tỷ yên tâm, công công đã sớm mặc kệ chuyện bên ngoài, cả ngày chỉ lo dưỡng hoa cỏ, mấy năm nay có náo loạn đến lợi hại cũng chưa từng liên lụy đến nhà chúng ta. Còn phần tướng công của muội...” Trên mặt tiểu Vi thị lộ ra một tia khói mù, ngay sau đó dường như không có việc gì mà nói, “Chỉ là háo sắc một chút, dù sao trong nhà thị thiếp mỹ tì cũng không biết bao nhiêu mà kể, muội lại không phải loại người không biết bao dung.” Biết muội muội có hai nhi tử thân sinh so với chính mình an ổn hơn nhiều, Vi thị lúc này mới thở ra một hơi thật dài rồi trịnh trọng dặn dò: “Hôm nay tiệc ngắm hoa này đều có Vương phi Công chúa mang theo nữ nhi cùng tới, trong đó có mấy nhà nữ nhi đã đến tuổi định hôn. Triệu Vương Phi không mang trưởng nữ đến, thứ nữ của Công chúa Ninh An có tới, trưởng nữ của Công chúa Nhữ Ninh cũng có mặt... Muội cẩn thận xem xét coi có cô nương nhà nào vừa ý hay không.” Nhiều vô số để có thể chọn vài nhà, thấy tiểu Vi thị liên tục gật đầu, Vi thị còn dặn thêm: “Mặt khác, hôm nay Công chúa Gia Hưng còn mang theo một cô nương tới, chính là người lúc trước lão Nhị nhà ta suýt nữa nháo ra mạng người. Ta là chủ nhân, khó có thể kiếm ra giờ rảnh, muội thay ta đi tìm hiểu thêm chi tiết của nàng ta.” “Được, tỷ tỷ cứ yên tâm!” *By Bà Còm in Wattpad* Chương Hàm vốn cảm thấy Tần Vương phi đưa thiệp mời cho mình thật rất cổ quái, nhưng khi phát hiện hôm nay tới đây không phải là Vương phi thì là Công chúa, người ngoài duy nhất chính là Thái Bình Hầu Thế tử phu nhân tiểu Vi thị, nếu nàng còn đoán không ra đây chính là muốn lợi dụng cơ hội xem mắt mình, vậy thì nàng sẽ thành đệ nhất đẳng ngu ngốc rồi. Bên trong một đoàn kim chi ngọc diệp đứng đầu như vậy, nàng biết bản thân có bao nhiêu chói mắt, cho nên bất luận là người khác nói vịnh mai cũng vậy hoặc nói vẽ tranh cũng vậy, nàng chỉ một mực bám theo Công chúa Gia Hưng, lẳng lặng nghe Công chúa và Triệu Vương Phi nói chuyện. Triệu Vương không có tỷ muội cùng mẫu, do đó trước nay Triệu Vương Phi vẫn luôn thích Công chúa Gia Hưng với tính tình ngây thơ nhưng không mất thông tuệ. Sau khi hai người nói chuyện một hồi lâu, thấy Chương Hàm vẫn luôn lẳng lặng ngồi một chỗ, không xen mồm cũng không đi đến xu nịnh những Vương phi Công chúa khác, Triệu Vương Phi không khỏi cảm thấy kinh ngạc: “Chương cô nương thật sự ngồi yên được nhỉ, đổi thành người khác trong trường hợp này chắc hẳn sẽ đi khắp nơi tìm người cùng lứa tuổi chơi đùa. Hãy xem trong rừng mai mấy nha đầu vừa cười vừa nháo, chơi vui vẻ biết bao nhiêu?” “Hồi bẩm Vương phi, từ nhỏ tiểu nữ chỉ thích yên tĩnh không thích náo động. Hơn nữa, những thiên kim tiểu thư đều có kiến thức và tài học hơn hẳn tiểu nữ gấp mười lần, thay vì nhập bọn để rồi co quắp khó có thể mở miệng, thôi thì vẫn nên không cần ra ngoài rụt rè có lẽ tốt hơn.” Chương Hàm nhìn nhóm thiên kim đang hái cành mai đùa giỡn vui vẻ, trên mặt không hề toát ra một tia hâm mộ nào, ngược lại thậm chí có chút áy náy cúi người nói, “Thật ra hiện giờ tiểu nữ vẫn còn giữ đạo hiếu cho dưỡng mẫu, cho nên trong trường hôm nay vốn dĩ không phải nơi tiểu nữ nên góp mặt. Tiểu nữ thật sự không rõ vì sao Tần Vương phi lại muốn mời tiểu nữ?” “Ủa, mới vừa rồi Thập nhị nương còn nói, hôm chúc thọ cho Công chúa Nhữ Ninh cũng kéo cô nương cùng đi mà?” Thấy Công chúa Gia Hưng hướng về phía mình nháy mắt, Chương Hàm đương nhiên sẽ không tiết lộ đó là vì để tiện cho Công chúa Gia Hưng gặp riêng Công chúa Ninh An nói chuyện: “Một lần kia là bởi vì Công chúa mang theo Trân ca nhi, sợ không ai chăm sóc nên mới kéo kẻ gà mờ như tiểu nữ đi theo bên cạnh để giúp một tay, không phải là được mời riêng như ngày hôm nay đâu ạ.” “Ôi chao, vào lúc náo nhiệt như vậy mà Chương cô nương lại ở đây bồi Triệu Vương Phi và Công chúa Gia Hưng?” Tiểu Vi thị không biết từ chỗ nào chui ra, lại thân mật đến kéo tay Chương Hàm, “Bên kia có vài vị đại tiểu thư đang đánh cuộc đấu thơ văn đấy, Chương cô nương cũng qua xem một chút cho vui?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]