“Hàm cô nương đã trở lại!”
Chương Hàm đến hành lang vào Ninh An Các, thấy mấy nha hoàn tiến lên săn đón, nàng mỉm cười chào hỏi một đám người. Cho dù lúc trước các nha hoàn gặp nàng cũng mặt mày tươi cười đón chào, nhưng ngay lúc này nàng lại nhạy cảm nhận thấy bên trong những nụ cười đó nhiều thêm vài phần nịnh nọt. Nghĩ đến hôm nay Đông An Quận vương tác oai tác quái một hồi trước cửa, trong lòng nàng không khỏi sinh ra loại cảm giác 'Cáo mượn oai hùm'.
Vị Quận vương thẳng thắn này so với Triệu Vương Thế tử đoán không ra kia dễ tiếp xúc hơn nhiều!
Ngoài cửa chính phòng Ninh An Các, Bạch Chỉ tự mình vén mành mời Chương Hàm đi vào. Qua bức rèm châu vào tới minh gian, Chương Hàm thấy Trương Kỳ đang ngồi sát bên cạnh Thái phu nhân trên nhuyễn tháp, ngoài ra không còn người nào khác. Nàng mỉm cười tiến lên hành lễ, vừa định uốn gối quỳ xuống thì đã được Thái phu nhân lập tức kéo lên.
“Nói con bao nhiêu lần rồi, không cần cứ ra ra vào vào là giữ lễ tiết như vậy. Ta còn phải nói lời xin lỗi với con đấy -- nghiệp chướng kia đang êm đẹp đột nhiên náo loạn một hồi như vậy, khiến chuyện tốt của con suýt nữa thành chuyện xấu.” Thái phu nhân lôi kéo Chương Hàm ngồi xuống bên người, thấy nàng liên tục nói không dám bèn nghiêm chỉnh nói với Chương Hàm và Trương Kỳ, “Liên tiếp để tên nghiệp chướng kia náo loạn đến mức gà chó không yên, ta sẽ không tiếp tục phóng túng cho hắn nữa. Ta đã kêu Nhị cữu cữu các con thay ta trình tấu thư, dâng trả tước vị Uy Ninh Hầu để tạ tội!”
Không ngờ Thái phu nhân làm ra quyết định tước vị! So sánh với vụ trước đây khơi mào một phen buộc tội, đây mới chân chính là 'Tráng sĩ đoạn oản'!
(Tráng sĩ đoạn oản: Tráng sĩ chặt cổ tay -- truyện kể vị tráng sĩ nọ bị rắn độc cắn vào cổ tay liền dứt khoát chặt cả bàn tay để tránh chất độc lan toàn thân. Câu nói này dùng để hình dung cách làm việc quyết đoán, không chần chừ trước tổn thất có nguy cơ tăng cao)
Chương Hàm hít hà một hơi, Trương Kỳ cũng chấn kinh tột đỉnh. Thái phu nhân thấy hai người phản ứng như thế, thầm nghĩ đến tột cùng vẫn là tiểu cô nương, bà thản nhiên kể sơ lược qua chuyện này, sau đó rất có hứng thú hỏi Chương Hàm: “Khó khăn lắm hôm nay con mới gặp lại phụ huynh, tình hình hiện giờ của bọn họ thế nào, kế tiếp có dự tính gì không?”
Nếu Thái phu nhân đã hỏi đến thì Chương Hàm lièn tỉ mỉ thuật lại một phen tình cảnh gặp mặt hôm nay, sắp đến cuối câu chuyện mới nhắc tới cha huynh được vinh dự thăng chức. Trương Kỳ vui mừng liên thanh nói: “Rốt cuộc là 'Cát nhân tự có thiên tướng'. Phụ huynh muội chẳng những bình an trở về lại còn được thăng quan, vậy là muội có thể yên tâm. Đúng rồi, cha muội và ca ca không trở về Quy Đức đi gặp mẫu thân và đệ đệ của muội sao?”
Thái phu nhân lần đầu tiên nghe nói vụ cha huynh Chương Hàm được thăng chức, tuy trên mặt cười tủm tỉm nhưng trong lòng không khỏi thầm nghĩ -- Trước đây phụ tử Chương thị ở dưới trướng nhi tử Võ Ninh Hầu Cố Trường Phong, nhiều năm qua mà vẫn chỉ giữ một cấp bậc nho nhỏ, lúc này vừa điều qua dưới trướng Triệu Vương lại liên tiếp thăng vài cấp, đủ có thể thấy họ được Triệu Vương sủng tín đến độ nào. Nói đến cùng, tất cả đều do Cố phu nhân năm đó đánh sai bàn tính, Cố Trường Phong đau lòng muội muội nên làm theo chèn ép bọn họ, lúc này mới một bước sai là mọi thứ đều sai. Thay vì hiện giờ hối hận thì nên nghĩ cách thật sự cứu vãn thì hơn.
“Cha và Đại ca nói chỉ sợ còn phải theo Triệu Vương điện hạ tiếp tục đánh trận nên không kịp trở về Quy Đức.” Nói đến đây, trong lòng Chương Hàm có chút ảm đạm. Nhưng ngay sau đó nghĩ đến lúc nãy đã bàn bạc rõ ràng vụ dọn tới ngõ Xa Nhi, nàng không nhịn được lại dâng lên một bầu nhiệt huyết. “Tuy nhiên, cha và Đại ca dự tính sống nhờ tại tòa viện của Triệu đại ca một thời gian, dù sao hiện giờ Triệu đại ca là hộ vệ của Đông An Quận vương nên không thường về nhà, vì thế cha huynh tính đón muội đến đó trụ lại mấy ngày.”
Cho dù chuyện này Trương Kỳ đã sớm biết, nhưng khi nghe được vẫn có chút khó dứt bỏ, cắn môi chẳng hề hé răng. Thái phu nhân cũng không ngạc nhiên bao nhiêu, chỉ trầm ngâm một lát rồi nói: “Vốn dĩ gia đình của con hiếm khi có thể đoàn viên mấy ngày thì ta không nên ngăn đón, nhưng xung quanh ngõ Xa Nhi đều là những tiểu viện, hàng xóm ngư long hỗn tạp. Phụ huynh của con chỉ có thể ở lại kinh thành mấy ngày, không bằng mời bọn họ tạm thời dọn lại đây. Nơi này ta sẽ thu thập một sân viện cho một nhà ba người. Như thế Du nhi và con vẫn có thể mỗi ngày gặp mặt, con cũng có thể đoàn tụ với phụ huynh, đúng là đẹp cả đôi đàng.”
Chương Hàm vẫn luôn cho rằng phủ Võ Ninh Hầu đông người, lúc xưa thêm nàng và Trương Kỳ đã thấy chật chội, căn bản không nghĩ tới đột nhiên Thái phu nhân lại đưa ra lời đề nghị này. Trong nháy mắt kinh ngạc qua đi, nàng liền biết lần này là do oai vũ của Đông An Quận vương quá nặng, trận diễn xướng kia tạo thành ảnh hưởng quá cao. Nhưng vào ngay lúc này, nếu ra mặt cự tuyệt thì chỉ sợ sự ảnh hưởng sẽ hoàn toàn có tác dụng ngược, nàng mím môi đang muốn trái lương tâm đáp ứng, bỗng nhiên ngay lúc này ở gian ngoài Sở mụ mụ vén mành tiến vào.
Sở mụ mụ nhìn thoáng qua Chương Hàm và Trương Kỳ, sau đó lấy lại bình tĩnh nhún gối bẩm báo: “Thái phu nhân, bên ngoài vừa mới truyền đến tin tức, xa giá của Triệu Vương điện hạ và Vương phi vào thành, lại không ngờ nửa đường có kẻ xông ra hành thích, may mà Triệu Vương có đoàn hộ vệ đắc lực nên chỉ sợ bóng sợ gió một hồi, cuối cùng toàn bộ ba kẻ sát thủ đều bị giết chết ngay tại chỗ. Triệu Vương điện hạ và Vương phi vốn nên ở Vương phủ chờ Hoàng Thượng triệu kiến, nhưng bởi vì việc này mà trước mắt đã được triệu vào cung.”
Nghe xong Thái phu nhân không khỏi thất thần, thấy Chương Hàm và Trương Kỳ cũng đầy mặt khiếp sợ, bà cố gắng mỉm cười nói: “Hàm nhi đi ngõ Xa Nhi cũng chỉ cách một con phố nên khó trách không biết. Lúc nãy tất cả cửa thành đều bị phong bế không được ra vào, Kim Ngô Vệ lùng bắt bè đảng phản bội khắp cả kình thành, ngay cả xe ngựa của Cố Chấn cũng bị ngăn lại ở Kim Xuyên môn. Không ngờ vậy mà có vài kẻ thoát ra đi hành thích Triệu Vương... A di đà Phật, những người này thật sự to gan lớn mật!”
Thái phu nhân niệm một câu, Chương Hàm và Trương Kỳ cũng không tránh được chấp tay hành lễ. Nghĩ đến hậu quả của sự kiện đột phát như thế, trong lòng Chương Hàm hơi cân nhắc một chút, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm không thể để 'tiết ngoại sinh chi' bèn lập tức mở miệng nói: “Thái phu nhân, lúc nãy ý tốt của ngài lòng con xin nhận lãnh, nhưng hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, cha và Đại ca lại đang ở dưới trướng Triệu Vương, chỉ sợ không thể tiêu dao bên ngoài. Con sẽ phái người đưa tin, chờ đến dịp Tết chắc cha huynh sẽ được nghỉ phép, lúc đó con mới đến ở lại mấy ngày cũng không muộn.”
(Tiết ngoại sinh chi: Cành mẹ đẻ cành con -- thêm chuyện; gây thêm rắc rối; thêm phiền toái)
“Con nói cũng đúng.” Cho dù không biết vụ hành thích này rốt cuộc là chuyện thế nào, hiện giờ tất cả sự tình đều như ẩn trong một màn sương mù, Thái phu nhân đương nhiên biết 'nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện' bèn thoải mái hào phóng nói, “Cứ tính vậy đi, chỉ cần cha và Đại ca con còn ở kinh thành, bất cứ lúc nào con cũng có thể đi gặp họ, miễn cho cốt nhục chia lìa ngày ngày tưởng niệm.”
Vào đọc ủng hộ bà còm ở
[email protected]@d
Vụ phu thê Triệu Vương vào thành bị ám sát đã lan truyền ồn ào huyên náo khắp kinh thành. Có người nói vị thân Vương này ở phía Bắc quân công hiển hách, vì thế Thát Tử phái tử sĩ tới ám sát; sau đó lại có người nói các Hoàng tử lớn tuổi tranh vị nên mới ra hạ sách này; nhưng lời đồn lưu hành rộng rãi nhất chính là, dư đảng của Hàn Quốc Công nổi dậy ở Liêu Đông, sợ Triệu Vương lãnh binh tới tiêu diệt cho nên phái thích khách hành thích. Sau khi Kim Ngô Vệ lùng sục toàn thành mấy ngày bắt được vô số đạo phỉ lớn nhỏ hại dân hại nước, Hoàng đế đưa ra một quyết định làm người chấn động.
- - -- Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ Đằng Xuân bỏ mạng, Cẩm Y Vệ bị phế!
Từ hơn bốn năm trước, khi Hàn Quốc Công bắt đầu bị tru di, Cẩm Y Vệ vốn chỉ là Ngự tiền thân quân từ từ trở nên danh tiếng lừng lẫy. Chỉ Huy Sứ Đằng Xuân phẩm cấp chỉ là tam phẩm nhưng phụng chỉ tróc nã huân quý công thần hạ ngục, kê biên tài sản các phủ đệ, thanh thế lên cao đến mức ngay cả Hoàng tộc tôn thất cũng phải kiêng kị vài phần. Nhưng mặc dù bị mọi người thống hận, Đằng Xuân là tay sai của Thiên tử nên nhóm văn võ đại thần cũng không dám phê bình cho dù ở sau lưng. Hiện giờ Đằng Xuân vừa chết, Cẩm Y Vệ bị phế bỏ, có cảm giác như gông xiềng tròng lên cổ mọi người đã được gỡ xuống.
So sánh với sự kiện kinh thiên động địa này, vụ Võ Ninh Hầu Cố Trường Phong thay mẫu thân dâng tấu thư xin trả tước vị Uy Ninh Hầu -- lấy lý do Uy Ninh Hầu Cố Chấn phẩm hạnh không tốt làm xằng làm bậy -- gây ra tiếng vang nhỏ đi rất nhiều. Chỉ trong vòng mấy nhà huân quý còn sót lại hiện giờ và các quan văn đại thần là đa số tán thưởng hành động này của Cố gia. Một môn hai Hầu nhìn như lừng lẫy, nhưng với Cố Chấn không nên thân chỉ biết kéo chân sau dĩ nhiên không bằng một đầu ngón tay của Cố Trường Phong chiến công hiển hách. Vì thế, khi Thánh chỉ ban xuống ra lệnh tạm dừng tước vị thừa kế của Uy Ninh Hầu bắt phải về quê đọc sách, trên dưới Cố gia đều thở dài nhẹ nhõm một hơi. Thái phu nhân vừa tiếp chỉ xong lập tức phân phó phủ Uy Ninh Hầu thu thập ngựa xe, gần như là đưa ôn thần áp giải Cố Chấn về quê.
Kể từ đó, mặc dù vẫn chưa thể rời khỏi phủ Võ Ninh Hầu, cuộc sống của Chương Hàm thoải mái hơn rất nhiều. Tuy nàng không dọn đến ngõ Xa Nhi nhưng phái Phương Thảo thường xuyên lui tới liên lạc, được biết cha huynh đều được điều tới đội hộ vệ của Triệu Vương, lại được mang theo tất cả thuộc hạ, Chương Thịnh còn thường xuyên làm bạn luyện võ với Đông An Quận vương Trần Thiện Gia. Mặc dù người Triệu Phá Quân phái đi Quy Đức còn chưa trở về, nhưng khối đá nặng trĩu đè trong lòng nàng suốt bao năm qua rốt cuộc đã được nhẹ đi rất nhiều.
Không ngờ mới đó mà đã tới tháng chạp, theo chân gia đình các thân Vương đồng loạt nhập kinh triều kiến, kinh thành càng thêm náo nhiệt hơn so với bình thường. Các thân Vương ai cũng có ít nhất năm ngàn quân hộ vệ, còn những thân Vương hùng mạnh canh giữ vùng Bắc địa như Triệu Vương Tần Vương Hán Vương thì đội hộ vệ tinh nhuệ càng không dưới hai vạn. Tuy không có khả năng tất cả đều đưa tới kinh thành, nhưng đi theo hơn ngàn người cũng không thiếu, phần lớn đội binh mã đều không thể vào thành mà đóng quân bên ngoài. Còn các Vương phủ mỗi năm một lần thậm chí mấy năm một lần mới có thể đón tiếp chủ nhân về trụ, trước đó phòng ở quá dư phải để trống rỗng, hiện giờ chỉ hận không đủ phòng trụ. Trong khi đó, những vị kim chi ngọc diệp như Công chúa Gia Hưng thì lại không thể thường xuyên ở ngốc trong phủ.
Hôm nay, bên trong chính phòng của Ninh An Các, Công chúa Gia Hưng mặt mày khổ sở than thở với Thái phu nhân: “Lão tổ tông, tuy con còn muốn ở lại thêm vài ngày, nhưng mấy hôm này hết ca ca này mở tiệc chiêu đãi lại đến tẩu tẩu kia tổ chức ngắm hoa, thiệp mời cứ tung ra như bươm bướm, ngay cả Thất ca của con cũng đã trở lại, thường xuyên đi vào trong cung thăm mẫu phi. Con thật muốn ăn vạ ở chỗ này, nhưng lại phải chạy ra bên ngoài mỗi ngày, ngày nào cũng bắt người chờ cửa rất phiền toái. Cho nên phò mã đã thương lượng với con, quyết định không bằng dọn về, sau này có rảnh lại thỉnh chỉ xin phụ hoàng trở về ở vài ngày.”
“Được được, hiện giờ đã tới tháng chạp, cửa ải cuối năm gần đến, các nhà đều bận rộn vô cùng, con vẫn nên dọn về thì tốt hơn.” Thái phu nhân vừa nói vừa nắm chặt tay Công chúa Gia Hưng, chậm rãi nói, “Lần này thật làm con mệt rồi.”
“Lão tổ tông nói gì vậy, con đâu thể giúp đỡ được bất cứ điều gì.” Công chúa Gia Hưng nhớ lại những màn kinh tâm động phách vừa qua bèn nhịn không được sinh ra vài phần áy náy, liếc về phía Cố Trấn một cái rồi mới nhìn Thái phu nhân nói, “Tóm lại, nếu có bất cứ chuyện gì thì lão tổ tông cứ việc sai người tới báo cho chúng con, chúng con luôn là tôn tử và tôn tức của ngài.”
Chương Hàm và Trương Kỳ ngồi một bên nhưng không tùy tiện mở miệng, chỉ có Cố Ngọc cười tủm tỉm nói chêm vào chọc cười vài câu. Khi đang nói chuyện, Lại mụ mụ cầm vài tấm thiệp tiến vào, hành lễ xong liền bẩm báo: “Thái phu nhân, Công chúa, bên ngoài Tần Vương phi sai người đưa thiệp tới, một là mời Công chúa, hai là mời các vị tiểu thư nhà chúng ta ngày mai đi Vương phủ thưởng mai.”
Nói tới đây, Lại mụ mụ cố ý nhìn thoáng qua Chương Hàm nói tiếp: “Tần Vương phi nhấn mạnh, muốn gặp được Chương cô nương một lần.”