Chương trước
Chương sau
Xe ngựa dừng lại bên ngoài ngôi nhà nhỏ của Triệu Phá Quân ở ngõ Xa Nhi, Chương Hàm xuống xe tâm tình kích động dị thường, nhưng đến trước nhà bỗng không dám duỗi tay đẩy ra hai cánh cửa kia. Đã nhiều năm cha huynh không trở lại Quy Đức, chỉ thỉnh thoảng lắm mới có thư báo bình an. Mỗi năm ngày Tết về nhà, nghe mẫu thân thương cảm cha huynh vắng mặt quá lâu, quả tim nàng luôn bị bóp chặt. Tuy nói đôi khi nhớ tới khó tránh khỏi thầm hận Cố phu nhân ép nàng trải qua bao nhiêu năm ăn nhờ ở đậu nơm nớp lo sợ mà sống qua ngày, nhưng lại nghĩ đến nhờ vậy mà Cố phu nhân mới có thể ủy thác Võ Ninh Hầu quan tâm cha huynh khiến cha huynh vẫn luôn bình an, nàng không khỏi có chút cảm kích.
“Đã đến cửa rồi, tại sao còn không đi vào?”
“Quận vương, có câu nói 'Gần hương tình khiếp', rốt cuộc Chương cô nương đã thật lâu chưa gặp lại cha và Đại ca...”
Sững sờ một hồi, Chương Hàm nghe được sau lưng truyền đến tiếng Trần Thiện Gia lẩm bẩm, kế tiếp chính là tiếng Triệu Phá Quân vụng về giải thích, tâm tình kích động của nàng bỗng dưng ổn định một cách kỳ lạ. Nàng gần như theo bản năng dùng sức đẩy ra hai cánh cửa, thấy trong sân có một nam nhân trung niên mặc áo ngắn cầm rìu đốn củi nhìn về phía mình, nàng lập tức ngây ngẩn cả người.
Gương mặt vuông, hàng mày rậm như nối vào nhau, hai bên tóc mai đã điểm sương, trên cằm có một vết sẹo rõ ràng, dáng người tuy không tính là cực kỳ cường tráng nhưng tay áo cuốn lên lộ ra cơ bắp rắn chắc, ánh mắt nhìn nàng tràn đầy ý cười vừa mừng vừa ngạc nhiên.
Còn không đợi nàng phản ứng, nam nhân trung niên kia ném rìu xuống đất bộp một tiếng, chùi chùi đôi tay lên người rồi lớn tiếng kêu: “Thịnh ca nhi, Thịnh ca nhi, mau ra đây, con bé tới rồi!”
Một thanh niên thân hình cao lớn râu quai nón đầy mặt từ chính phòng vọt ra, vừa chạm mắt với Chương Hàm liền kêu lên một tiếng "Ối chao" rồi như cơn gió xoáy phóng trở lại phòng. Thấy tình cảnh này, nam nhân trung niên tức giận mắng to một tiếng, ngay sau đó bước nhanh về phía trước, mặt mày vui sướng hô lên: “Hàm nhi, con đã lớn quá rồi, ta suýt không nhận ra con đấy!”
“Cha...”
Chương Hàm lẩm bẩm tự nói một câu, ngay sau đó cao giọng kêu một tiếng "Cha" lần nữa, xách váy vội vàng bước qua ngạch cửa chạy ào tới nhào vào lòng phụ thân. Tiếp xúc với lồng ngực rắn chắc, trong nháy mắt nàng cảm thấy tất cả những nỗi khổ sở dày vò nàng trải qua mấy năm nay đều rất đáng giá. Nước mắt không cách nào kiềm được cứ tràn ra đong đầy đôi mắt.
Chương Phong xưa nay là người rắn rỏi, lại ở trong quân nhiều năm nên chuyện chém giết xem như pha, thế nhưng đối mặt với nữ nhi cửu biệt trùng phùng khiến ông có chút chân tay vụng về. Ông nghĩ thầm muốn vỗ vỗ bả vai nữ nhi an ủi nhưng lại sợ tay mình không biết nặng nhẹ làm đau nữ nhi mềm mại như hoa, đến cuối cùng chỉ có thể chân tay luống cuống cứ để nàng ôm mình khóc òa.
Cách hồi lâu, ông khó khăn lắm mới nặn ra được một câu: “Nha đầu, là cha thực xin lỗi con, mấy năm nay khiến con chịu khổ...”
“Không hề. Cha ở sa trường huyết chiến còn con ở hậu phương hưởng phúc, đâu thể nào nói mình vất vả?”
Chương Hàm lúc này mới buông lỏng tay, dùng sức quệt đôi mắt, ngẩng đầu nhìn lên phát hiện trên mặt phụ thân đã sinh ra không biết bao nhiêu vết nhăn thật sâu. Dưới lớp áo ngắn vạt áo hơi mở ra, bất luận là trên cánh tay hay trên ngực vẫn có thể thấy được không ít vết sẹo. Nàng nhịn không được vươn tay vuốt ve những vết sẹo đó, tim đau như cắt.
"Chỉ là một chút vết thương nhỏ không đáng ngại, không có việc gì đâu, cha của con phúc lớn mạng lớn!” Chương Phong sợ nữ nhi lo lắng, vội vàng khép vạt áo lại che giấu rồi cười ha hả nói, “Hơn nữa, ít nhiều gì cũng có Võ Ninh Hầu quan tâm, ta và đại ca con vẫn luôn theo đại quân chém giết, không gặp phải tình hình gian nguy gì hết.”
Triệu Phá Quân đang đưa Đông An Quận vương vào cửa nghe được lời này, nhịn không được cười khẩy một tiếng. Cái gì gọi là "không gặp phải tình hình gian nguy" đây chứ? Võ Ninh Hầu Cố Trường Phong thật ra đã từng tính toán điều Chương gia phụ tử đến trung quân vào đội thân vệ, nhưng lúc đó Chương Phong là một Tiểu kỳ, phía dưới có mười thuộc hạ bao gồm Triệu Phá Quân hắn đây, hơn phân nửa đều là thân hữu hàng xóm quen biết từ Quy Đức không thể bỏ mặc bọn họ; mà Cố Trường Phong lại đâu chịu điều hết tất cả đến trung quân, sau khi Chương Phong khổ cầu, Cố Trường Phong bèn mặc kệ để ông tiếp tục làm Tiểu kỳ dẫn dắt bọn hắn. Những năm gần đây, bọn họ tuy không phải quân tiên phong nhưng vài trận chiến đều cực kỳ nguy hiểm, chỉ luận về quân công chém đầu địch của Chương Thịnh và chiến công dẫn dắt cấp dưới giết địch của Chương Phong, đúng ra Chương Phong đã tiến xa hơn nhiều so với chức vụ Tổng kỳ, rõ ràng Cố Trường Phong cố ý đè xuống công lao của phụ tử Chương gia!
Cũng may Triệu Vương chịu dùng người, Triệu Vương chịu thưởng công!
Chương Hàm sao lại không biết phụ thân cố ý làm ra vẻ nhẹ nhàng bâng quơ, trừng mắt liếc Chương Phong một cái, lại chậm chậm khóe mắt, lúc này mới sực nhớ ra nhìn về phía chính phòng kinh ngạc hỏi: “Đại ca gặp chuyện gì thế, tại sao thấy con liền trốn mất tiêu không ra?”
"Thằng khỉ này!” Chương Phong quay đầu lại nhíu mày cao giọng hô, “Lão Đại, sao ngươi cứ cọ tới cọ lui thế này, ở bên trong lăn lộn cái gì thế?”
“Tới tới ngay!”
Giọng nói vừa cất lên thì cửa chính phòng lại mở rộng. Lần này, Chương Hàm nhìn thanh niên đi từ trong ra, đôi mắt nhất thời mở to hết cỡ. Chẳng những bộ râu quai nón biến mất, cằm trơn bóng, tóc cũng được chải búi vô cùng chỉnh tề, ngay cả bộ áo ngắn vừa rồi cũng thay bằng trường sam. Nếu không phải gương mặt hơi sạm nắng thì nhìn qua không thể biết đây là dũng sĩ mới về từ chiến trường, ngược lại trông giống như thư sinh gà mờ ở tư thục đọc qua mấy quyển sách rồi có thể làm vài câu thơ sứt sẹo.
“Muội muội!” Chương Thịnh bước nhanh đến trước mặt Chương Hàm, thấy muội muội nhìn chằm chằm mình mặt mày ngạc nhiên, hắn ngượng ngùng xoa xoa cằm giải thích, “Muội cũng biết, đám Thát Tử phía Bắc đều là những tên hung hãn, diện mạo của ta không bằng cha, trời sinh trông quá văn nhược, bất đắc dĩ phải dưỡng một bộ râu xồm để dạy người ta sợ mình! Ta chỉ lo làm muội hoảng hồn cho nên vừa mới cạo phăng đi hết!”
"Thằng nhóc thúi, thân thể tóc da đến từ phụ mẫu, ngươi chỉ biết làm bậy!”
Chương Phong không lưu tình chút nào hung hăng đập một cái lên ót Chương Thịnh, thấy trưởng tử ấm ức nhìn lại, ông bèn trừng mắt lườm một cái, nhìn Chương Thịnh rụt đầu không dám nói lời nào, ông mới cười nói với Chương Hàm: “Đại ca con tính tình thế nào từ nhỏ con đã biết rồi, chuyên môn thích mấy thứ đường ngang ngõ tắt như vậy, thằng nhóc Triệu Phá Quân gánh tội thay cho hắn còn thiếu hay sao? Hắn ra trận cũng như thế, chuyên chọn tên địch nào trông yếu ớt một chút để xuống tay, bị thương rồi nằm lẫn trong đám thi thể giả chết cũng có vài lần...”
“Cha!”
Thấy Chương Thịnh sắc mặt đỏ bừng, Chương Phong lập tức tỉnh ngộ mình đã nói quá lời, vội vàng lấp liếm: “Chậc, cha chỉ là đùa một chút, chỉ đùa một chút thôi!”
“Cha, nói giỡn cũng phải có hạn độ, không lo muội muội sợ hãi à!”
Có phải thật là vui đùa hay không chỉ cần xem bộ dáng Chương Thịnh cố nói chêm để chọc cười là Chương Hàm đã có thể biết. Nhưng gạt qua vụ trêu ghẹo Đại ca luôn "cái khó ló cái khôn", nàng càng đau lòng về vấn đề sinh tử trong chớp mắt mà Đại ca phải đối mặt, cắn môi thật lâu không nói nên lời. Mãi đến khi sau lưng truyền đến tiếng đằng hắng của Triệu Phá Quân, quay đầu thấy Đông An Quận vương Trần Thiện Gia cũng cùng vào sân, quay lại thấy Chương Phong và Chương Thịnh đều ngây ra như phỗng, nàng vội vàng mở miệng giải thích: “Hôm nay là Triệu đại ca và Đông An Quận vương cùng đón con tới đây.”
“Tham kiến Quận vương!”
“Mau đứng lên, ta cũng vừa lúc được rảnh, nghĩ nếu coi như đã quen biết với Chương cô nương, ở nhà cũng không có chuyện gì làm bèn đi theo Triệu Phá Quân một chuyến!” Trần Thiện Gia tùy tiện vẫy vẫy tay, ngay sau đó quan sát Chương Thịnh một hồi rồi bật cười, “Nhưng thật ra Chương Thịnh à, nhìn quen ngươi với bộ râu quai nón kia rồi, ngươi bỗng nhiên cạo sạch ta gần như nhận không ra! Hôm qua ta còn nói thầm với Triệu Phá Quân sao ngươi trông giống như đệ đệ của cha ngươi, hoá ra là do bộ râu kia chọc họa!”
Ha ha -- --
Ngay lúc này, Triệu Phá Quân không dám cười, Chương Phong cố nén, Chương Thịnh đầy mặt xấu hổ, chỉ có Chương Hàm thật sự nhịn không được bật cười ra tiếng. Sau đó nàng cảm thấy tâm tình cũng dịu đi rất nhiều, lúc này mới trịnh trọng hỏi: “Cha, lần này hai người sẽ về quê thăm nương và đệ đệ chứ?”
Nhắc tới thê tử và ấu tử vẫn còn ở tuốt tận Quy Đức, vẻ mặt Chương Phong vừa mới vô cùng cao hứng lập tức cứng đờ. Một hồi lâu ông mới khàn khàn nói: “Ta cũng muốn trở về, chỉ là ngay lúc này sợ không thể rời đi...”
Chương Hàm cảm thấy trong lòng khẩn trương, nhịn không được hỏi: “Nếu nói vậy là vẫn còn đánh giặc ạ?”
Lúc này Chương Thịnh chen vào giải thích: “Muội muội, hãy để ta nói cho nghe, kế tiếp đại quân của chúng ta đều nhập vào dưới trướng Triệu Vương, còn phải tiếp tục dụng binh đánh Liêu Đông, nghe nói bên kia Thát Tử cũng không ngừng quấy rối.”
Trần Thiện Gia thấy vẻ mặt Chương Hàm ngơ ngẩn liền ở bên cạnh chen vào: “Phụ vương trước đó đã nói qua, trận vừa rồi đánh cho Thát Tử tơi bời quân lính tan rã, nhưng không ngờ bọn chúng còn dám xúi giục người Nữ Chân quấy rối chúng ta ở Liêu Đông, lại còn kết hợp với đám phản quân. Trận kế tiếp nếu không đánh cho bọn chúng khiếp sợ thì thề không trở về! Chương cô nương không cần lo lắng, ta đã xin phụ vương cho cha và đại ca cô nương về dưới trướng của ta! Hai người họ mấy năm nay tích trữ quân công quá nhiều đã sớm đủ để lên chức. Võ Ninh Hầu đúng là không biết tính toán quân công kiểu nào, cũng may ta điều tra sổ ghi chép quân công, phụ vương đã nhìn rõ mọi việc, lúc dâng tấu về tướng sĩ có công đều có tên cha và đại ca cô nương. Ngày hôm qua mới vừa hạ sắc thư nhâm mệnh, hai người họ một được thăng phó Thiên hộ, một được thăng Bách hộ!”
Trong mỗi trận chiến, quân công khó kiếm bao nhiêu Chương Hàm cũng nghe nói qua, ngay lúc này, nàng tuy vô cùng kinh hỉ nhưng trong lòng cũng nặng trĩu. Sau một lúc lâu, nàng mới nhẹ giọng nói: “Cha và Đại ca có thể được Triệu Vương điện hạ thưởng thức là phúc khí của hai người, nhưng vạn mong hai người sau này cần phải bảo trọng, ngàn vạn lần cẩn thận...”
“Yên tâm, cha con xưa nay phúc lớn mạng lớn!” Chương Phong nhắc lại câu này, chợt nhớ ra một vấn đề quan trọng nhất vội hỏi ngay, “Hôm qua có nghe Triệu Phá Quân nhắc đến, dưỡng mẫu của con đã tạ thế? Nếu con đã đưa được tỷ tỷ kết nghĩa an toàn đến Cố gia ở kinh thành, vậy thì phần nợ tình cảm kia con cũng đã làm xong. Hãy về quê đoàn tụ với nương và đệ đệ con đi!”
Chương Hàm liếc về phía Triệu Phá Quân, thấy huynh ấy khẽ gật đầu rồi lại lắc lắc đầu, ước chừng bên Quy Đức còn chưa truyền đến tin tức, nàng hơi do dự một lát bèn mở miệng nói: “Con cũng đang định đi bẩm báo với Thái phu nhân một tiếng, con là một ngoại nhân vốn dĩ không có lý do gì vẫn luôn ăn vạ Hầu phủ. Chỉ là sau khi dọn ra...”
“Muội dọn ra xong liền ở tạm nơi này trước đi.” Triệu Phá Quân vừa nói vừa chắp tay xin phép Trần Thiện Gia, “Thỉnh Quận vương cho phép để Chương lão và Thịnh ca mấy ngày tới cũng ở nơi này.”
“Đây là chuyện của các ngươi, cần gì ta phải cho phép? Trước mắt còn chưa chỉnh quân một lần nữa đâu, trong vòng một vài ngày có thể không cần hồi quân doanh!” Trần Thiện Gia nhướng mày, cười ha hả nói, “Lường trước Cố gia Thái phu nhân xưa nay thông tình đạt lý, sẽ không ngăn trở các ngươi một nhà đoàn tụ!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.