Lâm Vận ngồi trên ghế, thật sâu nhìn đứng bên cạnh người Lâm Song, tiểu nha đầu chôn chặt đầu dưới chân, không dám ngẩng lên nhìn xem hắn. Thật ra nội tâm nàng cũng rất ủy khuất, ban đầu khi trông thấy Điệp Phương nàng đã muốn đuổi đối phương đi, ai ngờ vừa trông thấy nàng đối phương đã kêu “sư nương”, thế là nàng bị một tiếng “sư nương” đem bán, mơ mơ màng màng để đối phương đi vào, nói gì cũng đáp ứng, đến lúc ý thức lại thì mọi việc đã muộn, không thể làm gì khác hơn là để đối phương ở lại. Lâm Vận gặp Lâm Song bộ dạng này thì một trận bất đắc dĩ, không cần nói hắn đã hình dung ra kịch bản cô nàng này bị bán rồi, ngốc nữu một dạng. Quay sang nhìn đang phấn khởi quỳ dưới đất Điệp Phương, hắn một trận đâu cả trứng, mẹ, nói song mấy chục năm sau mới gặp lại đâu, cái này cũng hơi nhanh thì phải. Thở dài một hơi, vô lực phất tay nói: “ đứng lên nói chuyện đi” Điệp Phương phấn khởi đáp: “ Vâng, sư phụ” “ ngưng ngưng ngưng, đừng gọi ta là sư phụ, ta con chưa đáp ứng thu ngươi làm đệ tử.” Lâm vận xua tay, một mặt ghét bỏ nói. Điệp Phương nghe vậy bộ dạng tủy thân: “ không phải là hôm qua người nói nếu gặp lại sẽ thu con làm đệ tử sao.” Lâm Vận đính chính: “ là suy sét, suy sét thu cô là đệ tử” Điệp phương một mặt không đáng kể nói: “ không sao, không sao, đều giống nhau mà” Thấy vậy Lâm Vận một trận vô ngữ, cô nàng này, da mặt cũng dầy quá thể, nào có tý nào bộ dạng thục nữ yếu đuối sợ sệt lúc mới gặp, có phải cùng một người không vậy. Vô ngữ một trận, Lâm Vận thở dài: “ nói đi, cô tên gì” Điệp Phương mặt mày đắc ý một bộ ta thắng biểu lộ nói: “ sư phụ, con tên Điệp Phương” “ làm sao tìm được chỗ của ta” Lâm vận tò mò hỏi. Nghe hỏi vậy Điệp Phương hơi đỏ mặt, một bộ ngượng ngùng trả lời: “ tại hôm qua sau khi cầm thuốc trở về con lập tức quay lại, không thấy người cùng sư… à không, Lâm Song tiên tử lên con dựa theo mùi của người đến được đây” ??? what? Lâm Vận móc móc lỗ tai, vẻ mặt mông bức. Hắn không nghe nhầm chứ, dựa theo mùi của hắn mà lần về đến đây, cmn dựa theo mùi, chó nghiệp vụ cũng không hơn thế này đi. Điệp Phương trông thấy ánh mắt phức tạp của Lâm Vận nhìn chằm chằm mình thì càng xấu hổ hơn, mũi của nàng từ nhỏ đã nhạy cảm hơn người bình thường, vì vậy nàng có thể ngửi được mùi vị cách nàng rất xa, vốn tưởng khả năng này là vô dụng, không ngờ lại có một ngày giúp ích như vậy. Thật sâu nhìn Điệp Phương, ánh mặt Lâm Vận đột nhiên trở lên lăng lệ, trịch trọng nói: “ Điệp Phương cô nương, bây giờ ta nói cho cô, tu tiên giới không có tươi đẹp như cô ngĩ đâu, một khi bước vào giới tu chân, sinh tử không còn do mình, bất kể lúc nào cũng có thể mất mạng, hơn nữa còn khắp nơi đấu đá cạnh tranh hãm hại nhau, không thể quay lại cuộc sống trước đây được nữa, cô phải suy nghĩ cho kĩ, nếu bây giờ cô hối hận, rút lui, ta có thể đảm bảo cho cô bình bình an an vượt qua quãng đời còn lại”. Điệp Phương nghe vậy không suy nghĩ ngợi gì lập tức gật đầu: “ sư phụ, con không sợ khổ, không sợ mêt, xin hãy cho con đi theo bên cạnh người.” Lâm Vận: “ đừng gọi ta là sư phụ, ta sẽ truyền cho cô một bộ công pháp, nhưng sẽ không thu đồ đệ, đi được bao xa là phải xem cô.” Nói rồi hắn đứng dậy đi đến bên Điệp Phương, đặt tay lên đầu của nàng, một bộ công pháp từng chữa từng chữ khắc sâu trong chí nhớ của nàng, muốn quên cũng quên không được. Điệp Phương không có bất cứ cái gì phản kháng Lâm Vận, chậm dãi nhắm mắt, cảm thụ trong đầu nội dung công pháp. Thấy cảnh này Lâm Vận không làm phiền đến nàng, nhẹ nhàng vời Lâm Song đi ra ngoài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]