Về đến nhà, sắc trời cũng gần tối, cảnh chiều tà đỏ rực rọi vào tiểu viện đơn sơ tạo lên một bức tranh hơi cô quạnh nhưng cũng tuyệt đẹp.
Lâm Vận vào nhà, để Lâm Song chuẩn bị một vài món ăn đơn giản, một chủ một tớ cứ như vậy kết thúc hành chình một ngày, nhìn cuộc sống nhẹ nhàng giản dị này, Lâm Vận bất giác nở một nụ cười, cuộc sống như thế này, kiếp trước hắn hướng đến không biết bao nhiêu lần, nhưng kết cục đến ngày chết đi vẫn phải vùi đầu vào đống công việc.
Trời đầy sao, đêm dần khuya, khi mọi nhà đang dần chìn vào trong giấc mộng, ở nơi nào đó tại nhà của Điệp Phương.
Điệp cha ngồi bên giường, chăm chú nghe con mình kể lại ngày hôm nay gặp phải, dưới ánh đèn lờ mờ, có thể nhìn thấy trên mặt hắn thi thoảng hiện lên tia nghĩ mà sợ và may mắn, Điệp mẫu ở một bên, thi thoảng vì đau lòng con mà không nhịn được đô mắt ngấn lệ.
Lúc này hai người đã phục dụng thuốc do Điệp Phương mang về, không những tất cả thương thế đều khỏi hẳn, hơn nữa cơ thể còn trẻ lại rất nhiều, cảm giác như về lại tuổi tráng liên.
Sau một hồi giảng giải song, Điệp Phương uống một ngụn nước, lấy lại hơi rồi dùng giọng kiên định nói: “ Vậy lên, cha mẹ, con muốn cùng ân công đi tu luyện, sau này sẽ có thể ít ở hầu bên cha mẹ rồi”
Điệp cha cùng Điệp mẫu nghe vậy hai mắt nhìn nhau, trong mắt có một tia không nỡ, nhưng cả hai không ai khuyên can Điệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-hang-vinh-diet/1755977/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.