Chương trước
Chương sau
Lan vung người lên, chỉ thấy cổ nàng vặn vẹo, không hiểu sao mà lại đột nhiên cứ như thể nhỏ đi, giằng thoát ra khỏi nắm tay của Hắc Linh.
Trần Ngọc Lâm há hốc mồm, cái kĩ thuật kia trông hết sức bá đạo, hình như là điều chỉnh khớp xương trong cơ thể. Hắn từng nhìn thấy một bộ bí điển nghe danh tự khá tương tự trong Cửa Hàng gọi là "Điều Chỉnh Khớp Xương, Yoga và Thể Dục Dưỡng Sinh Thần Công.". Bởi vì cái danh tự quá mức vớ vẩn, cho nên hắn không có mua, nhưng lần này có khi về lại phải xem lại cũng nên.
Có điều hẳn đó là một loại năng lực đặc thù của nàng, dù sao tuy nói Hắc Linh nắm lấy cổ nàng, nhưng nắm tay nó quá to, có quá nhiều khe hở. Trần Ngọc Lâm tin là mình cũng làm được.
Có điều, kinh ngạc về phần kinh ngạc, hắn phản ứng cũng rất nhanh. Hắn thu hồi lại Hắc Linh, đồng thời ngay sau đó lại triệu tập nó ra nhưng lần này là đứng thủ vệ ngoài cửa hang động. Với thân hình đồ sộ của Hắc Linh, chỉ cần nó ngồi áp tựa lưng vào che chắn cửa hang thì đừng hòng có một con người nào chui qua được.
Hơn nữa, hắn đặc biệt để cho Hắc Linh sử dụng Kĩ năng chuyển hóa, biến thành hình dáng thích hợp để đậy cả miệng hang lại, đảm bảo không ai đào thoát ra được.
Cùng lúc hắn làm ra động tác đó, hắn vung lên thanh kiếm của mình, chém về phía Lan. Nàng lúc này chỉ còn lại duy nhất một cây thập tự giá, hơn nữa cây này hơi khác với cây lúc trước.
Tuy rằng cả hai cây đều là có hình dáng thập tự giá, đều được mài sắc như lưỡi dao nhưng một cây dài hơn, như thanh kiếm. Đó là cây bị Hắc Linh hủy đi, còn cây này thì ngắn hơn, giống một thanh đoản kiếm vậy.
Hơn nữa, dường như cây thập tự này ẩn ẩn mang theo sức mạnh của điện năng, mỗi lần bị nó chém phải Trần Ngọc Lâm lại cảm nhận một dòng điện truyền qua người, không khỏi khiến hắn run rẩy một chút. Điện vốn là khắc tinh của các chủng loài sống trong bóng tối, nếu phải mấy con ma cà rồng khác thì hẳn đã nằm rồi.
Nếu phải nói, thì cây này xịn hơn hẳn cây trước.
Có điều Lan đang phải đối mặt không phải mấy con ma cà rồng bình thường, mà là Trần Ngọc Lâm. Hắn là một ma cà rồng cấp cao, cả về kháng điện lẫn hồi phục đều vượt trội hẳn so với ma cà rồng bình thường, cho nên nó cùng lắm chỉ khiến hắn cảm thấy khó chịu thôi.
Trần Ngọc Lâm chiến đấu trong mười giây thì nhận ra một điều: nàng hoàn toàn có lợi thế trong trận này. Vũ khí của hắn là kiếm dài, còn của nàng có chiều dài ngắn hơn đáng kể so với hắn, gần như là đoản kiếm. Trong địa hình hang động, có thể nói hắn đang bị hạn chế gắt gao, cứ vung lên không đụng trần hang thì cũng chém vào vách hang. Có lần thanh kiếm còn bị kẹt lại luôn trong vách đá nữa, hết sức phiền phức.
Bảo sao nàng quyết định lựa chọn chui vào trong hang mà chiến đấu. Dù sao, kết cấu hang động này không thực sự phù hợp để phục kích, hang động dạng hình hoa loa kèn rộng ở phần cửa hang, đỉnh thì nhẵn bóng.
Nhận ra vấn đề, Trần Ngọc Lâm nhét thanh kiếm vào lại trong hòm Item. Kế đó hắn giơ lên hai quyền, thẳng hướng Lan mà lao đến.
Chỉ thấy nàng giữ vững thủ thế, đồng thời vung cây thập tự giá chém xuống. Trên cây thập tự ẩn ẩn mang theo hào quang sáng rực, xoắn lại như một cơn lốc khiến cho Trần Ngọc Lâm chỉ vừa mới tiếp xúc đã thấy hơi ù tai.
Trần Ngọc Lâm chỉ chờ có thế kích hoạt tính năng "Thẻ bài phép thuật".
Theo hắn tìm hiểu, nếu chỉ kích hoạt "Thẻ Bài Phép Thuật" một mình, nó chỉ mang lại một luồng xoáy lốc tương đối mạnh, nhưng nếu sử dụng đối chọi lại một luồng sức mạnh của một hệ khác, thì ngay lập tức nó sẽ bổ sung thuộc tính của hệ khắc chế đối phương. Nói cách khác nếu dùng nó lúc chống lại một kĩ năng mang thuộc tính, thì sức mạnh bổ sung sẽ gấp đôi lúc thông thường.
Lúc này, nửa thân trên của hắn đột nhiên bừng lên một luồng bóng tối dày đặc, bóng tối này đen kịt đến nỗi màn đêm cũng không là gì so với nó. Trần Ngọc Lâm mơ hồ cảm nhận được bên trong bóng tối này là tất cả những gì đen đặc nhất, ghen tị, phẫn nộ, phản bội, lừa dối, chém giết, cuồng loạn, điên rồ đều sát nhập trên thân hắn.
Đồng thời, bóng tối này thôn phệ ánh sáng phát ra từ thập tự giá, chỗ hai luồng lực lượng giao thoa nhau phát ra ánh sáng đỏ rực như máu vậy. Lan kinh ngạc nhìn Trần Ngọc Lâm:
" Ngươi... thứ này là Ma Hỏa?"
Trần Ngọc Lâm một tay chộp lấy con dao, lúc này đã bị bóng tối phát ra từ người hắn bao phủ toàn bộ, không còn gì hơn ngoài một con dao thông thường, ném ra đằng sau lưng hắn. Kế đó một cánh tay khác chộp lấy cổ Lan, bóp chặt. Cùng lúc đó, sau khi hắn ném con dao kia ra sau, ngay lập tức hắn vòng tay trở lại, lúc này trên tay đã nhiều ra một thanh kiếm. Tuy rằng hang đá không hợp dùng kiếm dài, nhưng dùng để kề cổ thì vẫn tốt chán.
"Chưa từng nghe qua!"
Trần Ngọc Lâm mỉm cười gằn, đồng thời hai mắt hắn bỗng nhiên đỏ rực, tơ máu vằn vệt khắp hai tròng mắt. Kế đó, hai mắt hắn dường như phát ra một loại ánh sáng màu đỏ kì quái, tập kích thẳng đến hai tròng mắt của Lan.
Lan đang kinh ngạc, chợt nàng cảm giác hai cái đồng tử của Trần Ngọc Lâm nhìn thẳng vào mắt mình, kế đó nàng bỗng nhiên cảm thấy tầm nhìn mờ nhạt đi, đồng thời hô hấp của nàng cũng từ từ chậm lại.
Trần Ngọc Lâm lau đi một chút nước mắt, mỗi khi dùng "chiêu" này ánh mắt hắn lại nhức nhối vô cùng, không tự chủ được sẽ tiết ra một chút nước mắt. Cảm giác giống như cắt hành sau đó lại xoa tay vào mắt vậy.
Khống Hồn, thiên phú thần thông ma cà rồng. Ngoại trừ khả năng hóa thú, ma cà rồng nói chung đều sở hữu một kĩ năng khống hồn cấp thấp. Có điều Trần Ngọc Lâm thân là ma cà rồng cấp cao, khả năng khống hồn hoàn toàn đè ép được các chủng loài khác. Tuy rằng Lan dường như thực lực cao hơn hắn, cảnh giới cũng cao hơn, nhưng Trần Ngọc Lâm có hai nhân tố chính yếu đảm bảo thành công.
Thứ nhất, cô nàng đang trong tình trạng hoảng loạn. Từ đầu đến giờ, Trần Ngọc Lâm liên tục tung ra vài con bài, mỗi một con đều vô cùng mạnh mẽ. Tuy rằng Hắc Linh đang trong thời gian hồi phục mana, chỉ cử động được cùng lắm là năm sáu giây đồng hồ, nhưng nàng hiển nhiên không biết điều đó. Mà nếu tinh thần của đối tượng đang hoảng loạn thì rất dễ dàng thi triển bí pháp Khống Hồn thành công.
Thứ hai, Lan tu luyện là Thiên Chúa Hào Quang, toàn thân nồng nặc một cỗ Quang Huy sáng chói. Mà hiện tại toàn thân Trần Ngọc Lâm nồng nặc một cỗ lực lượng hắc ám nồng đậm đến kinh khủng, vượt xa cỗ hạo nhiên chính khí ở trên người Lan.
Về cơ bản, hoàn toàn áp chế. Đây chính là sức mạnh của cái gọi là Hoàn Toàn Áp Chế về Thuộc TÍnh.
Trần Ngọc Lâm nhìn lại trên thanh giao diện Hệ Thống, từ lúc thông báo nhiệm vụ, đã hơn một phút mười giây trôi qua, còn lại một phút năm mươi giây nữa đến thời hạn. Trần Ngọc Lâm, hai mắt vẫn đỏ rực nhìn chằm chằm vào Lan hỏi:
" Cô thuộc tổ chức nào? Tại sao lại phải truy sát ta."
Trần Ngọc Lâm mới nói được một nửa, chợt hắn dừng sững lại. Qua khóe mắt, hắn thấy bộ quần áo đồng phục nhà thờ của nàng chợt rung động mãnh liệt. Kế đó, một vầng hào quang rực sáng tỏa ra từ bộ đồ của nàng, quét qua toàn bộ cơ thể Lan.
Trong nháy mắt, ánh mắt Lan lại khôi phục thanh tỉnh, nhưng dù thế đầu nàng cũng đau như búa bổ. Nàng một tay ôm đầu, một tay làm dấu thánh trên bộ đồng phục của mình. Lan mỉm cười khó nhọc:
" Triệu Hoán Thiên Sứ Pháp Thân"
Trần Ngọc Lâm lùi về phía sau, hắn chậm rãi nhìn lấy một cơn lốc xoáy ma thuật quay xung quanh Lan, trong lúc đó đá vụn, mảnh dao vỡ bắn văng loạn xạ khắp nơi. Rồi hầu như chỉ vài giây sau, toàn thân nàng chợt xuất hiện thêm một quầng sáng như ánh sáng mặt trời. Cái hang vốn nằm dưới đất một nửa hình như chịu không nổi loại lực lượng này, bắn văng tung tóe, lập tức cả hang động hiện ra dưới ánh mặt trời khiến Trần Ngọc Lâm nhíu mày lại.
Từ sau lưng nàng chợt mọc ra một đôi cánh chim rộng dễ phải tới bốn mét. Đó là một đôi cánh bạc trắng, nhìn như nửa làm từ bạch kim dệt thành sợi chỉ, lấp lánh, nửa giống như là xung quanh đôi cánh bao phủ một tầng mỏng nước vậy.
Trần Ngọc Lâm nhìn vào đôi cánh, sử dụng Giám Định bí pháp. Cánh này làm từ bạc trắng vô cùng tinh khiết, còn nước thì không phải nước thường mà là nước được làm phép bởi Giáo Hội tại Vatican. Hiện tại nó đã thuộc về phạm trù nước thánh chứ không còn là nước bình thường nữa.
Lan vẫn còn chưa có triệu hoán xong, toàn thân nàng tỏa ra ba động cường đại, ánh sáng hội tụ xung quanh nàng đã biến thành một hìnhngười không mặt mũi, nhìn qua dáng vẻ khá phi giới tính, sau lưng hắn còn mọc ra một hư ảnh đôi cánh dài đến 10 mét. Cử động của đôi cánh mọc trên lưng Lan hoàn toàn trùng khớp với cử động đôi cánh đằng sau Thiên Sứ Pháp Thân.
Trần Ngọc Lâm từng nghe qua, Thiên Chúa Giáo Thánh Hội có một loại bí pháp để cho người ta trong thời gian ngắn biến thành hiện thân Thiên Sứ chốn nhân gian. Điều khiện tiên quyết là phải là một tín đồ của Chúa và phải là một con chiên ngoan đạo thì phải.
Dù thế, lúc chứng kiến Lan mọc ra một đôi cánh, hắn vẫn không ngớt ngạc nhiên:
" Không thể tin nổi. Từ sau lưng cô đột nhiên mọc ra một cặp cánh gà...."
Lan đang biến thân dở, thiếu chút ngã lăn quay ra. Nàng nhìn vào Trần Ngọc Lâm, gầm gè:
" Cánh thiên thần"
Trần Ngọc Lâm tiếp tục nói:
" Không chỉ có thế, bây giờ cô còn đang ở bên trong một người gà khổng lồ nữa. Và người gà này không chỉ khổng lồ mà nó còn phát sáng nữa. Quá đỉnh!"
Lan:
"......."
Trần Ngọc Lâm vẫn tiếp tục giơ ngón tay cái:
" Ý tôi là, thêm một cái bảng quảng cáo, và cô hoàn toàn có thể trở thành Linh Vật của KFC."
Lan thở dài thườn thượt nhìn Trần Ngọc Lâm:
" Vì Chúa ở trên cao, đi chết đi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.