"Ăn ăn ăn ăn ăn..."
Trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một loạt những tiếng động, kế đó những tràng âm thanh này càng lúc càng bạo động hơn, quanh quẩn bên trong đầu hắn.
Trần Ngọc Lâm dụng tâm thần đi trấn áp những cái âm thanh này, kì thực đây cũng là một loại bản năng của linh hồn loại bỏ dị vật, hắn chỉ xúc tiến quá trình này càng nhanh hơn mà thôi.
"Ngươi muốn ăn ta? Nằm mơ."
Trần Ngọc Lâm tự nhủ, do thân thể là bể chứa linh hồn nhưng cũng đồng thời là rào cản thoát ly, gọi là cái lồng giam cũng không sai biệt lắm cho nên khi mà linh hồn lực của hắn thoát ly ra ngoài có thể lác đác không có mấy, nhưng ở trong người hắn thì đó lại là của chính hắn, hắn có thể hoàn toàn vận dụng mười thành công lực.
Luồng linh hồn của Âm Ảnh Lôi mắt thấy càng lúc càng yếu dần, những tiếng kêu vang vọng cũng càng lúc càng yếu dần qua thời gian.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên đan điền hắn nảy sinh dị biến.
Âm Ảnh Lôi lúc trước vốn đã tại trong cơ thể hắn hơn 9 thành, gần tới mười thành nay đột ngột hóa thành một đoàn lốc xoáy sấm sét cuồng loạn đến vô cùng, trực tiếp xé mở mười mấy đoạn kinh mạch của hắn. Trong một thoáng đột ngột một cơn đau đớn đến cực độ dồn lên não hắn, khiến cho trong nháy mắt tinh thần hắn thất thủ, đồng thời những âm thanh đang tại trùng kích hắn vang lên to hơn.
"Âm ẢNh Lôi, mày được lắm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-hang-tran-thu-nhan/2860610/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.