Edit: RheniT6
“Yến Trường Canh?!” Thẩm Chiêu Chiêu phảng phất bừng tỉnh từ trong ác mộng, vỗ ngực toát ra một thân mồ hôi lạnh nói, “Ngươi như thế nào ở chỗ này?”
Yến Trường Canh ánh mắt khẽ nhúc nhích, trên mặt lại bất động thanh sắc nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “Ngươi không nhớ sao?”
Thẩm Chiêu Chiêu che ngực, trái tim kịch liệt nhảy lên phảng phất trước đó đã xảy ra sự tình đáng sợ gì đó…… Là, đương nhiên đáng sợ, nàng vừa mới bị một bầy rắn từ trên xuống dưới vây quanh cuộn lại thành một đoàn, suýt chút nữa có khả năng không thể nào sống sót mà ra khỏi hang động này.
“Ta…… Ta thoát khỏi bầy rắn bằng cách nào?” Ký ức tựa hồ xuất hiện đứt gãy, giống như một cơn lốc xoáy hỗn loạn bất kham. Thẩm Chiêu Chiêu có chút mờ mịt nhìn Yến Trường Canh, "Ngươi đến đây từ khi nào?”
Yến Trường Canh ánh mắt hơi lóe, thanh âm so với phía trước trở nên nhu hòa: “Lúc ta đến ngươi đã đứng ở chỗ này, còn có vẻ đã chịu cú sốc gì đó rất lớn cho nên ta mới đứng cạnh ngươi.”
“Vậy sao?” Thẩm Chiêu Chiêu có vài phần mờ mịt, nàng chạm vào “Dư đoạt” ở trước ngực, ngón tay tinh tế vuốt ve, “Nhưng ta tổng cảm thấy……”
Nhưng nàng tổng cảm thấy thiếu cái gì…… Hình như là, nàng nghe thấy được một đoạn nhạc đi?
“Có lẽ là dùng hoả phù đuổi đi.” Yến Trường Canh tinh tế quan sát biểu tình của nàng, mở miệng nói.
Hoả phù? Hình như là cũng không sai, thời điểm “Dư Đoạt” chắn chiêu nàng muốn dùng hoả phù đuổi đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-hang-sung-ai/216048/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.