Edit: RheniT6
Trước mắt trừ bỏ Yến Trường Canh còn có thể có ai?
Lúc này Yến Trường Canh bất quá chỉ mới mười bốn tuổi, cơ thể thiếu niên khiến người ta cảm giác đơn bạc. Hắn đại khái so với bạn cùng trang lứa cao hơn một chút, nên khi mặc bộ quần áo áo này vào càng khiến cho người ta cảm giác trưởng thành. Gió thổi qua làm vạt áo hắn khẽ bay trong không trung.
Thẩm Chiêu Chiêu đột nhiên phát hiện, Yến Trường Canh cũng không yếu đuối mong manh như mình tưởng tượng, thậm chí hắn tuy rằng vóc người còi cọc nhưng mỗi một động tác giơ tay nhấc chân đều mang theo một thứ khí chất không ai bì kịp.
Đây rốt cuộc là cảm giác gì?
Thẩm Chiêu Chiêu ngốc ngốc ngẩn người suy nghĩ. Yến Trường Canh buông lát trong tay xuống từ từ đi về phía nàng. Bước chân của hắn cách càng gần, đám rắn kia càng trở nên sợ hãi như là thấy Vương của chúng nó, cuốn quít trườn lùi về phía sau, đầu cũng không dám nâng lên.
Mà Đại Hắc Xà phía sau nhìn thấy động tác của hắn, không tự chủ được cũng đi theo tiến lên một ít. Thẩm Chiêu Chiêu vừa bị đàn rắn doạ mất hồn nhìn thấy nó liền sợ hãi rúc thành một đoàn.
Yến Trường Canh lãnh đạm liếc mắt nhìn nó một cái.
Đại Hắc Xà nhận ra trong mắt hắn có một tia không kiên nhẫn. Nó có chút ngốc ngừng lại tại chỗ, đôi mắt đen như mực mờ mịt nhìn Yến Trường Canh.
“Cảm ơn ngươi.” Thẩm Chiêu Chiêu ôm đầu gối, nâng mắt trộm đánh giá Yến Trường Canh, thấy hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-hang-sung-ai/216047/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.