Ngồi ở sân bay, tôi lo lắng nhìn kim đồng hồ nhích từng nhịp, mỗi giây đều trôi qua thật chậm chạp. Tôi đây là đang lo lắng cái gì? Lo bị Trương Khải Huy trảo trở về? Tôi vẫn cố ý trốn tránh hắn? Tôi có cảm giác với hắn không? Tất cả tôi chính mình cũng không rõ Tối nay chuyến bay mới khởi hành—- Thật đáng chết! Cơn đau bao tử lại đến, mỗi ngày nằm trên giường bệnh tôi đều biến mình thành đà điểu hết ăn lại ngủ, cái gì cũng không quan tâm. Nhưng bây giờ tâm trạng lại khẩn trương cực độ. Đột nhiên, cảm giác da đầu run lên, tôi lơ mơ ngước nhìn người đang đứng trước mặt, thiếu chút nữa đã hét lên thất thanh. Trương Khải Huy! Hắn thế nào lại biết tôi ở đây? Hắn nhíu mày nhìn tôi, tôi cũng nhìn hắn. Đào tẩu không thành! Tôi liền nghĩ ngay đến từ này, không nhẽ trên người tôi có gắn vệ tinh định vị, nếu không sao hắn lại tìm ra tôi nhanh đến vậy? Nhìn vẻ mặt tôi đầy nghi hoặc, hắn cười thản nhiên: “Đi thôi, xe đang đợi ở ngoài” Còn muốn phản kháng nữa sao? Tôi lắc đầu cười khổ, hắn kéo hành lí nắm tay tôi ra khỏi sân bay. Để tránh không bị mọi người nhìn như quái vật, tôi liền giật tay hắn ra nhàn nhã sóng vai hắn ngồi vào chiếc Porsche quen thuộc – “Anh như thế nào lại tìm được tôi?”– tôi tò mò hỏi, lòng không khỏi bội phục năng lực của Trương mỗ nhân – “Có người nhớ biển số xe chở cậu đi”– hắn vẫn nhìn đường Tiểu Khả! Tôi cười khổ Trên đường đi chúng tôi đều trầm mặc. Tôi lén nhìn hắn, mặt hắn có chút tiều tụy. Phỏng chừng sự việc mấy ngày nay đã quần hắn mệt nghỉ, bây giờ lại còn đích thân trảo tôi về, thực sự là làm khó hắn quá đi! Đến biệt thự hắn dẫn tôi vào một căn phòng được thiết kế, cách bài trí hệt nhà trọ của tôi, đến từng nhãn hiệu các vật dụng cũng không khác một thứ, hắn thật hào phóng nha. Tôi giật mình xoay người nhìn Trương Khải Huy, hắn đang chuẩn bị rời đi – “Này…” – “Có vấn đề gì cậu cứ gọi Cầm Tả, cô ấy sẽ giúp cậu”– nói xong lại vội vã đi ra Tôi nhìn một lượt căn phòng quen thuộc, trong lòng không biết là tư vị gì. Tình cảnh này làm tôi có chút hít thở không thông. Trương Khải Huy a Trương Khải Huy, anh làm thế này cũng không có tác dụng gì đâu. Cầm Tả mang đến một li sữa nóng: “Vương tiên sinh thỉnh thong thả dùng”. Cô ấy khoảng chừng 40 tuổi, trông rất giản dị – “Cám ơn. Cô gọi Vương Hân là được rồi”. Cô mỉm cười gật đầu rồi đi ra Tôi mở cửa sổ nhìn khung cảnh thật đẹp bên ngoài, nơi này không chỉ có sân tennis, còn cả hồ bơi, xa xa là một rừng cây. Nhà giàu quả nhiên là nhà giàu, ngay cả mặt sân tennis cũng là loại đất nện đỏ cao cấp. Tôi tưởng tượng cảnh được chạy trên mặt sân ấy, cảm giác tất nhiên sẽ rất tốt dù có hơi tốn sức một chút. Hắn quả nhiên không hổ danh du học Mĩ Quốc trở về, đến mặt sân thiếu điều cũng khắc rồng lên mới đủ Tôi một mực ở trong phòng chờ Trương Khải Huy trở về, nằm trên giường nhàn nhã vừa đọc tiểu thuyết vừa uống sữa, cảm giác không khác khi ở ổ chó của tôi là bao. Cầm Tả gõ cửa hỏi tôi có ăn cơm chiều không? Tôi trả lời mình không đói. Tôi nằm trên giường ngủ quên lúc nào không hay. Đến khi tỉnh lại sắc trời đã tối mịt, tôi đẩy cửa hỏi Cầm Tả: “Trương Khải Huy khi nào mới về?” – “Thiếu gia vừa mới gọi điện báo, cậu ấy sẽ về ngay”– cô cung kính trả lời câu hỏi làm tôi có chút không quen Tôi “Nga” một tiếng nằm trên sô pha thượng đẳng của Trương mỗ nhân Đại khái khoảng 10 phút sau, hắn đã trở về – “Thiếu gia”– Cầm Tả vội vàng chạy đến giữ áo khoác cho hắn. Tôi chống tay nhìn hắn: “Anh muốn giam tôi bao lâu?” – “Cả đời”– hắn ngồi xuống nhìn tôi, bốn mắt đối diện nhau – “Đã ăn tối chưa?”– hắn hỏi. Tôi lắc đầu Hắn liền lập tức kéo tôi đứng dậy: “Đi, đi ra ngoài ăn” Tôi không muốn tranh cãi vô vị với hắn nữa nên ngoan ngoãn theo sau, thuận tiện định hỏi tình hình Hoàn Á một chút. Hắn tròng áo khoác cho tôi: “Mặc vào, trời bên ngoài lạnh hơn trong nhà đấy”. Tôi nhận lấy. Xe chạy đến một nhà hàng thì dừng lại, xem chừng hắn là khách VIP ở đây, mọi phục vụ đều cung kính chào hắn như nhìn thấy ông chủ. Vào trong một gian phòng được trang hoàng lộng lẫy, hắn gọi vài món ăn đặc sắc, tôi cũng ngồi vào bàn – “Sự tình giải quyết ổn thỏa rồi?”– tôi hỏi Hắn nhìn tôi, tựa như dụng tâm quan sát nhất cử nhất động của tôi, đến nửa ngày mới phun ra một cậu: “Tại sao cậu làm vậy?” – “Làm gì?”– tôi giả ngu Hắn hơi nhíu mày. “Cậu quả thực không đơn giản, Vương Hân. Đem nhược điểm lớn nhất của Hoàn Á nắm trong tay. Nếu không… aiii”. Hắn lắc đầu nhìn tôi. “Nếu lần này không phải Trịnh Hạo Khoa mà là cậu tiết lộ nhưng tài liệu ấy ra ngoài, chắc chắn Hoàn Á sẽ sụp đổ. Bất quá nhờ có cậu nhắc nhở nên bây giờ mợi việc cũng tạm ổn. Một tập đoàn to lớn như vậy lại có một động Tài Chính đen tối như thế. Thì ra mọi số liệu tôi xem qua trước giờ đều là giả mà không hay biết, đám lão già kia. Hừ!” Coi mòi lần này hắn đã tra ra được một nắm phản đồ, dứt khoát rạch ròi, mạnh mẽ vang dội! Tôi từ trước tới sau vẫn im lặng lắng nghe như câu chuyện không liên quan gì đến mình Đồ ăn được mang lên. “Ăn đi”– hắn gặp vài món cho tôi. Hắn bất động nhìn: “Tôi vẫn không hiểu lần này tại sao cậu lại giúp Hoàn Á?” Tôi thản nhiên nói: “Tôi không muốn Hoàn Á sụp đổ nhanh, như vậy Trịnh Hạo Khoa nhất định rất đắc ý. Ngày nào còn Hoàn Á, còn Trương Khải Huy anh thì dù có trốn lên mặt trăng hắn cũng bị tóm về, không phải sao?” Hắn híp mắt nhìn tôi, trên mặt có vẻ không tín nhiệm: “Nga? Thì ra là vì hắn” – “Ha hả, anh tưởng tôi với anh là Tể Tướng Lưu Gù chắc? Vương Hân tôi từ trước đến giờ có thù tất báo”. Tôi cười đem thịt cá trích muối nhét đầy miệng. Hắn cũng cắm cúi ăn nhưng lại có vẻ không yên lòng – “Quay về Hoàn Á đi. Tôi cần cậu”– hắn không thèm để ý cố tình nói Tôi lắc đầu. “Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không bao giờ bước vào Hoàn Á nữa. Năng lực anh tốt như vậy cần gì tôi trợ giúp, chỉ tổ thêm phiền”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]