Chương trước
Chương sau
Diệp Thiên nhếch khóe miệng lên, đôi mắt lạnh như băng hướng về phía sâu bên trong tử động.

Một cái chớp mắt này tử khí bị bao phủ theo đôi mắt hắn nhìn qua liền toàn bộ thiêu cháy hết, sát ý trong đôi mắt dường như tự động hóa hình thành một cây kiếm vô hình khiến cho không gian bị kiếm ý sắt bén bóp méo, đôi mắt này như phá toái không gian mà nhìn thấy một người.

Ma Tôn trong hang động đôi mắt co rút lại, khuôn mặt dường như thấy được cái gì đáng sợ khiến hắn hoảng sợ vô cùng.

Diệp Thiên thu hồi đôi mắt quay mặt lại, nhìn về hướng con kia tử thú hắn dần dần đi đến đó.

Ma Tôn vẫn còn trong hoảng sợ, khuôn mặt không tia huyết sắc lẩm bẩm nói.

"Không đúng, theo dòng thời gian đáng lẽ thời đại này hắn không nên thức tỉnh mới đúng, làm sao có thể".

Lẩm bẩm trong đầu, khuôn mặt hắn như không huyết sắc, trong đầu hắn hiện ra một cảm giác không tốt.

"Ác ma ngày đó không phải mấy ngàn năm sau mới từ trong Luân Hồi đi ra sao".

...****************...

Diệp Thiên càng ngày càng tiến ra ngoài hướng chỗ Tử Thú mà đi, khóe mắt hắn nheo lại.

"Tuy ký ức của ta khôi phục, nhưng mà bây giờ tu vi của ta chỉ có Trúc Cơ nho nhỏ".

Diệp Thiên hắn trong đầu liên tục thôi diễn cách tăng lên chiến lực, vô cùng vô tận ký ức vọng vào đầu hắn.

Diệp Thiên hai tay kết ấn, phàm khí trong cơ thể hắn bắt đầu liên tục vận chuyển xoay chiều hướng về phía Trúc Cơ của hắn đánh tới.

Linh Hồn giờ phút này xoay chuyển mạnh, nó bóp méo vô cùng đáng sợ luân hồi trong linh hồn hắn kéo tới.

Linh Hồn qua chín đời hắn bắt đầu dồn dập đánh vào tu vi hắn.

Linh Hồn cửu thế hắn bắt đầu dung hợp đánh thẳng vào tu vi của hắn, nếu như đời này quyết định tu luyện con đường thượng cổ, thì lấy nó làm căn cơ, dùng Thánh Tôn hệ thống để làm chiến lực.

Tu Vi hắn trong thời gian ngắn tăng vọt, chiến lực Diệp Thiên kéo lên khiến linh khí nơi này điên cuồng bị cơ thể hắn cắn nuốt, tử khí xung quanh bị sát khí trong cơ thể hắn cho nổ tung.

Ngưng Khí Kỳ.

Nhân Nguyên Cảnh.

Thần Hành Cảnh.

Thần Hành Cảnh Sơ Kỳ.

Thần Hành Cảnh Tiểu Thành

Thần Hành Cảnh Đại Thành.

Thần Hành Đỉnh Phong.

Tu Vi Diệp Thiên như không có bình cảnh mà tăng vọt cho đến Thần Hành Cảnh Đại Viên Mãn thì dừng lại.

Giờ phút này tu vi hắn Trúc Cơ Đại Viên Mãn không tăng lên chút nào nhưng mà chiến lực của hắn do tu luyện hai loại hệ thống va chạm mà tăng lên rất nhiều.

'Ầm!'.

Không gian nơi này bị bóp méo gần như vỡ nát, xung quanh hắn từng đạo linh khí điên cuồng chuyền vào cơ thể hắn, lúc này tu vi của hắn cảm thấy nới lỏng rất nhiều.

Trong đầu Diệp Thiên một cái chớp mắt lướt qua một đạo trí nhớ, một loại công pháp từ kiếp trước hắn lấy được tự động thôi động.

Đôi mắt hắn lóe lên từng đạo từng đạo hàn quang, Diệp Thiên mỗi lần lướt qua thì nơi đó kết hàn băng, lạnh lẽo đến vô cùng, sắc bén trong đôi mắt như chứa hai đạo kiếm khí từng vệt tử khí vô hình cũng bị cắt đứt.

"Thần Thương!".

Diệp Thiên trong đầu thôi động Thần Thương, dù là hắn chưa bao giờ tu hành qua loại sát thuật này nhưng mà vẫn dể dàng thôi động.

"Chém!".

Diệp Thiên quát to, vô cùng vô tận phàm khí chuyển động, linh hồn hắn tự động hóa thành một cây chiến đao tự động chém xuống tắm màn mỏng khiến hắn đau đầu mấy ngày qua.

'Phốc!'

Cây đao vừa chém xuống khiến cho tắm màn linh hồn kia như một tờ giấy nhanh chóng bị chém rách, linh hồn trong cơ thể hắn dân trào lên tới tột đỉnh, lực lượng linh hồn lúc này tăng vọt không chỉ 1 hay 2 lần, mà là gấp 5 lần lực lượng linh hồn tăng lên.

Linh Hồn lực lượng hắn lúc này tăng lên vô cùng lớn, đả phá đi Trúc Cơ Đại Viên Mãn mà đả đạt đến Tuyệt Đỉnh.

Khéo miệng Diệp Thiên nhếch lên một loại cao ngạo, vô cùng vô tận uy nghiêm trong đôi mắt hắn lộ ra.

Diệp Thiên bàn tay bóp chặt lại vô cùng vô tận lực lượng cuồng phún ra bên ngoài.

Đôi mắt Diệp Thiên híp lại dùng thần thức đào qua xung quanh, hắn củng không có cố kỵ gì mà đảo qua chỗ Ma Tôn trên tế đàn kia.

Ma Tôn hai bàn tay nắm chặt lại, trong lòng vô cùng nhục nhã.

Hắn là nhân vật cỡ nào, nói không ngạo chứ Chư Thiên hắn vẫn có thể đi ngang, Thánh Địa tính là gì, Chuẩn Đế Cửu Trọng Thiên hắn có thể một mình đánh một đám, cũng là dể dàng giết chết cái chủng loại kia, nói không ngoa thì hắn vẫn có thể cùng đỉnh cao của Thánh Địa chiến một trận.

"Ngươi không vui sao!".

Diệp Thiên khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh như băng, lời nói uy nghiêm không cho nghi ngờ, đôi mắt toát ra một loại bá đạo nhưng cao quý.

Ma Tôn tuy trong lòng giận dữ nhưng cũng không còn cách nào khác, hắn thở dài trong lòng cực điểm phiền muộn.

Diệp Thiên xoay mặt lại không nhìn hắn nữa, vẻ mặt vô cùng khinh thường, đây không phải là chỉ có trên mặt hắn khinh thường mà là trong lòng hắn thật sự là khinh thường, cao cao tại thượng như hắn làm sao coi trọng Ma Tôn, dù hắn có chở thành Ma Đế thì như thế nào, hắn không cần quan tâm.

Tử khí xung quanh bắt đầu bị bàn tay hắn bóp chặt lại, từng đợt từng đợt tử khí bị bàn tay hắn hấp thu.

- Grào.

Một tiếng giận dữ gào thét xung quanh nơi này, tử khí dần như bị nén lại như bị thu hút bởi thứ gì đó.

"Một bộ tử thi dơ bẩn, lần trước cho ngươi mặt mũi sao".

Diệp Thiên hừ lạnh, trên người phát ra từng đạo khí tức Luân Hồi áo nghĩa, vô cùng vô tận uy nghiêm trong đôi mắt hắn toát ra, một bàn tay bóp tới.

"Cho ta cút!".

'Oanh!'.

Bàn tay Diệp Thiên chụp vào người tử thú, chỉ một bàn tay thôi bóp chặt lấy người Tử Thú nhấc lên.

"Luân Hồi Thôn Thiên!".

Diệp Thiên tiếng nói hiện ra băng lãnh, một lời nói ra, bàn tay hắn đang nắm chặt đầu yêu thú kia chợt chuyển động thành một cái lóc xoáy thôn thiên, điên cuồng vận chuyển Luân Hồi Áo Nghĩa chôn vùi Tử thú, chưa tới nháy mắt Tử Thú bị vòng xoáy kia hút cạn.

Đây cũng không gọi là dể dàng, chì vì hắn biết được ưu nhược điểm của Tử Vật mà thôi, ngay ban đầu hắn đả biết lúc trước khi Diệp Thiên chạy đi thì Tử Thú đả nhờ vào lực lượng tử vong nơi này, nhờ nó cưỡng ép mà đạt đến trình độ gần chạm đến Nguyên Anh ngưỡng cửa cho nên chỉ một tiếng hét liền làm hắn trọng thương.

Biết được điều đó hắn lúc nãy là chủ động dùng toàn lực hấp thu lại Tử Khí xung quanh trước để tránh cho Tử Thú dùng lực lượng, rồi nhanh chóng lúc nó không phản ứng kịp mà dùng Luân Hồi Thôn Thiên để hấp thu lại toàn bộ tử khí trong người nó đả tích trữ.

Bàn tay Diệp Thiên buông ra chỉ nghe một tiếng ầm, thi thể Tử Thú trực tiếp ngã dưới đất không đọng đậy được nữa.

"Nhiêu đây tử khí cũng đủ để ta ôn dưỡng lại cơ thể rồi, cộng thêm Bất Diệt Kinh có thể khiến ta dể dàng đột phá Nhục Thân Tuyệt Đỉnh".

Diệp Thiên thì thầm, lắp lóe trong đôi mắt có chứa ẩn ẩn sát quang, trên miệng thì nở ra nụ cười quỷ dị, cộng thêm mái tóc phiêu phiêu khiến hắn vô cùng đáng sợ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.