Diệp Thiên nhếch khóe miệng lên, đôi mắt lạnh như băng hướng về phía sâu bên trong tử động.
Một cái chớp mắt này tử khí bị bao phủ theo đôi mắt hắn nhìn qua liền toàn bộ thiêu cháy hết, sát ý trong đôi mắt dường như tự động hóa hình thành một cây kiếm vô hình khiến cho không gian bị kiếm ý sắt bén bóp méo, đôi mắt này như phá toái không gian mà nhìn thấy một người.
Ma Tôn trong hang động đôi mắt co rút lại, khuôn mặt dường như thấy được cái gì đáng sợ khiến hắn hoảng sợ vô cùng.
Diệp Thiên thu hồi đôi mắt quay mặt lại, nhìn về hướng con kia tử thú hắn dần dần đi đến đó.
Ma Tôn vẫn còn trong hoảng sợ, khuôn mặt không tia huyết sắc lẩm bẩm nói.
"Không đúng, theo dòng thời gian đáng lẽ thời đại này hắn không nên thức tỉnh mới đúng, làm sao có thể".
Lẩm bẩm trong đầu, khuôn mặt hắn như không huyết sắc, trong đầu hắn hiện ra một cảm giác không tốt.
"Ác ma ngày đó không phải mấy ngàn năm sau mới từ trong Luân Hồi đi ra sao".
...****************...
Diệp Thiên càng ngày càng tiến ra ngoài hướng chỗ Tử Thú mà đi, khóe mắt hắn nheo lại.
"Tuy ký ức của ta khôi phục, nhưng mà bây giờ tu vi của ta chỉ có Trúc Cơ nho nhỏ".
Diệp Thiên hắn trong đầu liên tục thôi diễn cách tăng lên chiến lực, vô cùng vô tận ký ức vọng vào đầu hắn.
Diệp Thiên hai tay kết ấn, phàm khí trong cơ thể hắn bắt đầu liên tục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-hang-phong-than/3568250/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.